Triệu Nam tò mò đi tới, chỉ chỉ Tử Giao Long Khâu hỏi:
- Sư đệ, ngươi thu phục con rắn nhỏ này có gì dùng?
Lăng Tiếu còn chưa nói chuyện, Tử Giao Long Khâu nháy mắt chớp động, bắn thẳng tới Triệu Nam.
Mọi người lớn tiếng kinh hô:
- Cẩn thận!
Nhưng tốc độ của Tử Giao Long Khâu ngay cả Lăng Tiếu còn không thể tránh né, huống chi là Triệu Nam.
Tử Giao Long Khâu cuốn lấy cánh tay Triệu Nam, mở to miệng táp tới.
Lăng Tiếu đúng lúc kêu to:
- Đại trùng tử trở lại cho ta!
Tử Giao Long Khâu không cam lòng trừng mắt liếc Triệu Nam đã bị dọa ngốc, sau đó lủi về bên hông Lăng Tiếu, nhắm mắt lại, bộ dáng như vô cùng tức giận.
Lăng Tiếu sờ sờ đầu của nó cười nói:
- Đặt cái tên cho ngươi, sau này gọi ngươi là tiểu Long, hi vọng ngươi đi theo ta có thể có một ngày hóa khâu thành long, trở thành thần thú chân chính.
Tử Giao Long Khâu nghe xong lời nói của Lăng Tiếu, mở đôi mắt linh động, vui sướng gật gật đầu, tựa hồ thật hài lòng với cái tên Lăng Tiếu đặt cho nó.
Đạt tới Giao Long Khâu màu tím có độ dày huyết mạch Long tộc cực cao, chỉ cần ngày sau có cơ duyên cắn nuốt Long tộc hoặc huyết mạch chi nhánh gần gũi, muốn hóa thành long hẳn không phải là việc gì khó.
Tiếp theo Lăng Tiếu đem thân phận của Tử Giao Long Khâu nói với mọi người.
Người của Tử Thiên tông không nghĩ tới con rắn nhỏ trước mắt chính là Tử Giao Long Khâu, trong lúc nhất thời sợ tới mức liên tục lui về phía sau, sắc mặt biến thành trắng bệch.
Triệu Nam hoảng sợ tới mức tuôn mồ hôi lạnh, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã bị Tử Giao Long Khâu nuốt chửng, trong lòng thầm than:
- Khó trách vật nhỏ kia có tốc độ nhanh như vậy, lực lượng lớn như thế, ngay cả ta còn chưa kịp nửa điểm phản ứng đã bị khống chế, nguyên lai là con đại trùng tử kia, thật sự đáng sợ, không, Lăng sư đệ càng đáng sợ hơn, lại có thể thu phục được nó, con mẹ nó, vì sao lão tử không có được vận khí như thế ah.
Ngọc Liệt Diễm tiến lên tò mò hỏi:
- Sư đệ, ngươi…ngươi dựa vào mấy gốc Kỷ Hồng thảo mà thu phục nó sao?
Lăng Tiếu cười khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tiểu tử này tham ăn muốn chết, chờ khi ra bí cảnh ta phải nhanh chóng thu thập Kỷ Hồng thảo mới được.
Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy nghe Lăng Tiếu khẳng định mở to miệng, bộ dạng khó thể tin.
Trước đó các nàng chưa từng nghĩ tới Lăng Tiếu có thể dựa vào vài gốc Kỷ Hồng thảo là có thể thu phục được Tử Giao Long Khâu ngũ giai, nhưng sự thật rành rành trước mắt, hai nàng có thể không tin sao?
Kỳ thật đừng nói là hai nàng, cho dù chính Lăng Tiếu cũng không tin có thể dễ dàng thu phục được đầu linh thú kia, hiện tại hắn còn cảm thấy mình vẫn nằm mơ.
Nếu đã thu phục xong Tử Giao Long Khâu, Lăng Tiếu dẫn mọi người quay về dược viên mà nó bảo hộ.
Dược viên tuy hoang tàn, nhưng vì có Tử Giao Long Khâu tồn tại nên không ít linh thảo phát triển, linh thảo tam, tứ giai tổng cộng có mấy trăm gốc cây không ít.
Mọi người không khỏi tưởng tượng, nếu Trấn Thiên tông không bị diệt, như vậy linh thảo trong dược viên hẳn nhiều hơn gấp mấy chục lần!
Mọi người nhìn linh thảo, không ngừng nuốt nước bọt, nơi này có đủ ngũ hành linh thảo, đối với bọn họ mà nói linh thảo kia có vô số tác dụng.
Bọn họ đều muốn tiến lên hái xuống, nhưng nhìn thấy Tử Giao Long Khâu quấn ngang hông Lăng Tiếu, không ai dám tùy tiện xằng bậy.
- Tiểu Long, ngươi đã đi theo ta, sau này cũng sẽ không đến nữa, linh thảo lưu lại chỉ là lãng phí, chi bằng cho ta hái chúng mang đi đi?
Lăng Tiếu vuốt ve Tử Giao Long Khâu hỏi.
Tuy nói Tử Giao Long Khâu nguyện ý đi theo hắn, nhưng tính tình linh thú vẫn luôn ngỗ ngược khó thuần, hắn cùng nó lại không ký kết khế ước, ai biết nó có làm phản hay không.
Cho nên hiện tại hắn không thể không cẩn thận hơn một ít, kỳ thật cũng do hắn lo lắng quá nhiều mà thôi.
Bất kỳ linh thú nào một khi lựa chọn tình nguyện theo tùy tùng, bình thường sẽ không thay đổi tâm ý.
Tử Giao Long Khâu mở mắt, xoay chuyển vài vòng, thuận theo gật gật đầu.
Lăng Tiếu nhìn mọi người gật đầu ý bảo có thể ngắt được linh thảo.
Nhưng ngay khi các đệ tử Tử Thiên tông chạy tới định hái xuống, Tử Giao Long Khâu đột nhiên chạy ra, thân hình nháy mắt trướng lớn hàng chục lần, làm các đệ tử hoảng sợ lảo đảo té xuống.
- Tiểu Long, ngươi…
Lăng Tiếu khó hiểu nhìn Tử Giao Long Khâu, đồng thời đề phòng, chỉ sợ nó sẽ táp ngược lại.
Tử Giao Long Khâu trừng mắt nhìn các đệ tử Tử Thiên tông, sau đó đi tới bên người Lăng Tiếu, lại biến nhỏ trở lại cọ cọ người hắn, nhìn qua linh thảo, lại trừng mắt nhìn người của Tử Thiên tông.
Ý của nó là muốn Lăng Tiếu đi hái mà không cho phép người khác chạm vào.
Lăng Tiếu bật cười, tiểu tử này thật sự thú vị.
Nếu Tử Giao Long Khâu không muốn cho người khác chạm vào đồ vật của nó, vậy hắn chỉ có thể tự mình thu thập toàn bộ linh thảo trong dược viên.
Điều này làm các đệ tử nhìn vào mà đỏ mắt.
Ưu đãi đều bị Lăng trưởng lão chiếm lấy, bọn họ không gặp may mắn chút nào.
Nhưng không ai dám nói một câu dị nghị.
Ai bảo Lăng trưởng lão có thể thu phục cả linh thú ngũ giai rồi đây?
Hái xong toàn bộ linh thảo, Lăng Tiếu cũng không dự tính độc chiếm.
- Vừa rồi mọi người trúng ý linh thảo nào thì có thể nói với ta, ta có thể cho các ngươi.
Lăng Tiếu nói với mọi người.
Lăng Tiếu vừa nói ra lời này, mọi người đều vui sướng.
Triệu Nam chà xát đôi tay nói:
- Làm sao không biết xấu hổ đây?
Lăng Tiếu nhìn ra được Triệu Nam nghĩ một đằng nói một nẻo, vì vậy cười bảo:
- Nếu Triệu sư huynh ngượng ngùng, vậy tạm thời đặt ở chỗ của ta vậy.
Triệu Nam a một tiếng, vội vàng nói:
- Vậy…mà thôi đi, nếu là một mảnh tâm ý của sư đệ, sư huynh làm sao có thể làm trái ý tốt của sư đệ đâu đúng không?
Thái độ biến hóa thật nhanh của Triệu Nam làm mọi người bật cười.
Lăng Tiếu cười nói:
- Nơi này đều do mọi người phát hiện, người thấy được có phần, nhưng vật nhỏ của ta khá hẹp hòi, cho nên mỗi người chỉ có thể lấy hai gốc linh thảo, đương nhiên nếu các ngươi cần luyện chế Phá Linh đan hoặc Nhập Vương đan, ta chỉ thu các ngươi một phần linh thảo, nhưng ta sẽ lấy hai gốc linh thảo làm thù lao, các ngươi có thể suy nghĩ một chút.
Nói thật ra cho dù Lăng Tiếu đưa linh thảo cho họ, nhiều nhất chỉ giúp họ tăng chút linh lực hoặc cải thiện thể chất một chút, không thể chân chính phát huy dược tính của linh thảo.
Bất kỳ linh thảo nào chỉ khi ở trong tay luyện dược sư mới có thể biểu hiện giá trị chân chính của nó.
Lăng Tiếu nói như vậy chủ yếu là vì có ý tốt giúp đồng bạn cùng hoạn nạn trong hành trình này. Mà hắn chỉ thu hai gốc linh thảo làm thù lao, đây xem như đã rất tiện nghi.
Nếu thay đổi là luyện dược sư khác, làm sao dễ nói chuyện như vậy, nếu không thu nhiều phần linh thảo hoặc huyền tinh thì cũng sẽ không ai ra tay, cho dù là nhờ người của Dược phong giúp đỡ, cũng phải trả thù lao không nhỏ.
Nghe xong Lăng Tiếu nói như vậy, mọi người đều động tâm
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK