Lăng Tiếu thoáng chần chờ nói:
- Như vậy đi, ta nhận trước những linh thảo này của ngươi, ta đi hỏi thăm sư phụ của ta còn hai loại linh thảo kia hay không, nếu như có ta sẽ nhanh chóng giúp ngươi luyện chế.
Hình Chiến Thiên vui mừng đáp:
- Vậy làm phiền Lăng trưởng lão.
- Không cần khách khí, còn không biết chỗ của sư phụ ta có hay không đâu.
Lăng Tiếu đáp, tiếp đó lại hỏi:
- Hình tổng quản, ngươi có cất chứa loại huyền kỹ cầm phổ hay không?
- Không có, Lăng trưởng lão cũng tinh thông cầm kỹ hay sao?
Hình Chiến Thiên lắc đầu hỏi ngược lại.
- Vậy thì không có, tìm giúp một người bạn, nếu ngươi không có thì thôi vậy.
Lăng Tiếu đáp.
- Nếu Lăng trưởng lão thật muốn tìm ta có một chủ ý.
Hình Chiến Thiên đề nghị nói.
- Nói nghe một chút.
- Lăng trưởng lão chỉ cần thả ra một tin tức, ai có huyền kỹ cầm phổ thì giúp ai luyện chế một viên thuốc, nói vậy chỉ cần có trọng thưởng nhất định có thu hoạch.
Hình Chiến Thiên giải thích.
Lăng Tiếu thoáng trầm tư, hắn cảm thấy được lời đề nghị này của Hình Chiến Thiên không tệ.
Vì vậy hắn liền nhờ Hình Chiến Thiên giúp truyền ra tin tức này, đồng thời cũng đáp ứng nhanh chóng giúp hắn luyện chế Nhập Vương đan.
Lúc này Hình Chiến Thiên mới vui sướng rời khỏi biệt viện tĩnh tu của Lăng Tiếu.
Kỳ thật Hình Chiến Thiên thiếu hụt hai gốc linh thảo, trong tay Lăng Tiếu vẫn còn, chỉ là hắn không muốn để Hình Chiến Thiên hay biết mà thôi, bằng không tin tức lộ ra, mỗi người đều cho rằng hắn thật giàu có đâu.
Đại tế ti cấp cho hắn linh thảo cùng thú đan bỏ vào không gian giới cũng không ít, so với không gian giới hắn thu được trong bí cảnh cũng không kém hơn chút nào.
Hình Chiến Thiên rời đi, Lăng Tiếu quay về phòng phân phó tỳ nữ chuẩn bị nước tắm thay quần áo.
Lăng Tiếu thích sạch sẽ, nhiều ngày không tắm rửa đã làm hắn thật không chút thoải mái.
Tắm rửa xong hắn cũng không làm gì khác, chui vào phòng vùi đầu ngủ say sưa.
Sang hôm sau, Lăng Tiếu bắt đầu giúp Hình Chiến Thiên luyện chế Nhập Vương đan.
Nhập Vương đan là đan dược tứ phẩm trung giai, luyện chế cũng không quá dễ dàng.
Nếu Lăng Tiếu không có Hắc Diệu đỉnh tương trợ, chỉ sợ không dễ dàng luyện ra, càng khỏi nói tới Tấn Vương đan.
Lăng Tiếu ở trong nhà ba ngày không ra khỏi cửa, chuyên tâm luyện chế Nhập Vương đan.
Hắn không chỉ luyện chế cho Hình Chiến Thiên, đồng thời luyện chế thêm mấy viên, nếu ngày sau quay về gia tộc để gia gia hoặc các trưởng lão khác có thể đột phá vương cấp, như vậy Lăng gia luôn luôn có thể xưng bá trong Vẫn Thạch thành cũng không phải là việc gì khó.
Khi Lăng Tiếu xuất quan, trong biệt viện lại xuất hiện vài khách nhân mà hắn không tưởng được.
Lăng Tiếu mới đi ra cửa phòng, một tỳ nữ khom người cung kính nói:
- Gặp qua trưởng lão, trong phòng khách có người tìm ngài.
- Để họ chờ thêm một chút, ta tắm rửa thay quần áo đi qua.
Lăng Tiếu gật đầu đáp.
Không phải Lăng Tiếu muốn bãi cái giá, mà suốt mấy ngày hắn chỉ lo luyện đan, bộ dáng thập phần lôi thôi, trên người mang theo mùi hương thuốc đông y, sao có thể tùy tiện ra ngoài gặp khách.
Sau nửa canh giờ toàn thân Lăng Tiếu rực rỡ hẳn lên, bộ võ phục màu đen ôm thân thể, đem dáng người thon dài cao ngất của hắn càng làm nổi bật khí vũ hiên ngang, tuấn lãng bất phàm.
Lăng Tiếu hất nhẹ mái tóc, nhẹ nhàng đi ra đại sảnh.
Đi vào trong sảnh, Lăng Tiếu có chút trợn tròn mắt, trong lòng hoài nghi có phải mình bị ảo giác, sao trong này có tới mấy mỹ nữ tại đây?
Lăng Tiếu ngây ngốc xoa xoa mắt lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ đây là ảo giác?
- Hì hì, sư đệ ngươi thật khờ đến đáng yêu.
Ngọc Liệt Diễm uốn éo vòng eo mềm mại đi tới bên cạnh Lăng Tiếu, đồng thời một bàn tay ôm lên cánh tay hắn, còn dùng bộ ngực sữa cọ cọ hắn không ngừng.
Nhìn Ngọc Liệt Diễm mị nhãn như tơ, cảm thụ bộ ngực mềm nhu nhu, Lăng Tiếu thiếu chút nữa muốn nhào đi lên.
- Thật không biết xấu hổ!
Một nữ tử gương mặt lạnh lùng ngồi cách đó không xa hừ lạnh nói.
Nữ tử kia không phải Băng Nhược Thủy thì là ai?
Ngoại trừ Băng Nhược Thủy, không ngờ còn một nữ tử xinh đẹp khác, chính là Bích Tuyền các Ôn Khả Điệp.
Lăng Tiếu thật sự không nghĩ tới các nàng cùng nhau đến tìm mình, trong lòng thầm hô:
- Khuôn mặt quá soái cũng là tội ah!
Ngọc Liệt Diễm không giận ngược lại cười nói:
- Sư muội, người ta thích sư đệ có sai sao?
- Hừ, hắn là nam nhân của ta, ngươi thích hắn thì không được!
Băng Nhược Thủy đứng lên lạnh lùng nói, sau đó cũng đi tới bên cạnh ôm cánh tay kia của Lăng Tiếu.
Mặc dù bộ ngực Băng Nhược Thủy không sung mãn như Ngọc Liệt Diễm, nhưng lại rất có nguyên liệu, làm tâm tình Lăng Tiếu sôi trào.
Lúc này đôi mắt đẹp của Ôn Khả Điệp chợt xoay chuyển, sau đó trực tiếp nhào vào trong lòng Lăng Tiếu, thẹn thùng nói:
- Tiếu ca ca, người ta rất nhớ huynh nha, huynh lâu như vậy cũng không đến tìm người ta!
- Phốc!
Lăng Tiếu nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu.
Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thúy dùng tay véo vào hông Lăng Tiếu, trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ thập phần tức giận.
Lăng Tiếu thật oan nha!
Hắn đối mặt loại diễm phúc này quả thật cảm thấy không phúc tiêu thụ.
- Tốt lắm, các nàng có thể buông ra được không, tuy rằng bổn thiếu rất tuấn tú, nhưng các nàng cũng không cần nhiệt tình đến như vậy đi, bằng không bổn thiếu thật chịu không nổi!
Lăng Tiếu đứng yên không nhúc nhích cười khổ nói.
- Thật…thật không biết xấu hổ!
Da mặt Băng Nhược Thủy mỏng nhất, giận mắng một tiếng buông tay Lăng Tiếu.
Ngọc Liệt Diễm vẫn ôm chặt cánh tay hắn nũng nịu nói:
- Nam nhân của sư tỷ đương nhiên là tuấn tú nhất, bằng không sư tỷ làm sao lại thích đâu.
- Đúng vậy đúng vậy, sư muội cũng rất thích huynh đó.
Ôn Khả Điệp vùi mặt vào ngực Lăng Tiếu phụ họa theo.
Lăng Tiếu cúi đầu nhìn Ôn Khả Điệp cười nói:
- Nếu thích thì cho sư huynh hôn trước cái đã!
Dứt lời Lăng Tiếu liền cúi đầu hôn Ôn Khả Điệp.
A!
Ôn Khả Điệp kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức vùng ra.
Vừa rồi nàng chỉ muốn trêu chọc Lăng Tiếu, không nghĩ tới hắn lại tưởng thật.
Nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, tuy rằng tính cách nghịch ngợm nhưng sẽ không có hành vi vượt rào.
Lăng Tiếu đương nhiên đoán được điểm này, vì vậy mới nói như thế, lập tức hù dọa Ôn Khả Điệp trở về nguyên hình.
Ngọc Liệt Diễm cười duyên nói:
- Ôn sư muội thẹn thùng, nếu không sư đệ hôn sư tỷ đi.
Dứt lời Ngọc Liệt Diễm còn dâng lên đôi môi khêu gợi tràn ngập dụ hoặc.
Lăng Tiếu cũng không dám thật sự đụng vào đóa hoa hồng có gai này, cười khan rút tay hỏi:
- Mọi người tới tìm ta có chuyện gì?
Lăng Tiếu vừa hỏi, ba nữ tử đều lộ ra thần sắc ngượng ngùng.
Lăng Tiếu thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ ba nữ nhân này đều muốn qua đây giúp ta ấm giường?
Băng Nhược Thủy do dự một chút, thản nhiên nói:
- Ta cần một viên Phá Linh đan!
Có người mở miệng lập tức có người tiếp lời.
Ngọc Liệt Diễm cũng nhanh chóng mở miệng nói:
- Sư đệ, ta cũng muốn một viên Phá Linh đan.
- Sư huynh, người ta cũng muốn.
Ôn Khả Điệp cầu xin nói.
Lăng Tiếu hết lời để nói, thì ra ba nữ tử đến đây vì cầu đan dược.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK