Lăng Tiếu mặc dù truyền thụ cho những đứa trẻ này mới chỉ là Khống Thần Quyết cấp thứ nhất, nhưng mà cũng cũng đủ bọn họ tu luyện nhiều năm đầu.
Lăng Tiếu cũng không thể lập tức truyền thụ tất cả khẩu quyết cho bọn chúng, tránh cảnh bọn chúng nóng vội có hơi trẻ con. Bởi ngược lại là nóng vội thì sẽ không tốt.
Đồng thời, hắn cũng muốn thử dò xét một phen những lão nhân này trong Hồn Tộc có biết khẩu quyết này của Khống Thần Quyết hay không.
Chính là từ sau khi hắn truyền ra khẩu quyết, lại không có bất cứ người nào tới đây hỏi hắn về lai lịch khẩu quyết. Hắn không thể không hoài nghi, Khống Thần Quyết này chẳng lẽ cũng không hề được lưu truyền tới nay sao?
Hắn rất muốn túm lấy những lão nhân Hồn Tộc này để hỏi một câu, nhưng lại cảm giác như thế rất mạo muội.
Lăng Tiếu đẩy được Vân Thiên trở về, lại bắt đầu an tâm ngồi xuống ở chỗ này.
Hắn một ngày vô phương được người Hồn Tộc hoàn toàn tín nhiệm, là một ngày hắn vô phương rời khỏi nơi này.
Mà hắn định ra thời gian cho mình nhiều nhất cũng chỉ một năm. Trong vòng một năm hắn tuyệt đối phải mang tất cả bọn họ đi. Hiện nay thời gian còn lại có thể cũng không nhiều lắm, hắn nhất định phải nghĩ cho tốt bước đối sách tiếp theo!
Chỉ có điều là, hắn vẫn còn chưa nghĩ ra kế hoạch, thì đã có một cơ hội lại xuất hiện ở trước mắt hắn.
Có một ngày, Vân Lợi cực kì khẩn cấp bay vút lại đây, người còn chưa tới đã không ngừng hô lớn đối với Lăng Tiếu
- Lăng lão sư... Lăng lão sư...
Lăng Tiếu vươn vai, trong nháy mắt liền đến trước mặt Vân Lợi mà hỏi
- Vân tộc trưởng không biết có chuyện gì mà khiến ngươi lo lắng như thế?.
Vân Lợi khom người nói với Lăng Tiếu
- Xin Lăng lão sư cứu lão tộc trưởng và mấy vị trưởng lão của tộc ta một mạng, trên dưới tộc của ta nhất định sẽ không quên ân tình của Lăng lão sư!.
- Đã xảy ra chuyện gì sao? Tại hạ mà có thể giúp thì nhất định sẽ không trì hoãn!
Lăng Tiếu lập tức đáp.
Hắn vừa nói chuyện đồng thời dùng thần niệm quét đến khu vực thôn xóm bên kia, phát hiện lại đã không có khí tức mấy vị lão nhân bình thường ru rú trong nhà ở nơi này.
- Lão tộc trưởng và mấy vị trưởng lão đến bên kia Lang Lĩnh đi tìm Linh Thảo, chính là lại bị bầy sói vây quanh. Lão tộc trưởng bọn họ lúc trước có khả năng trốn, nhưng mà có mấy vị trưởng lão cũng đã bị thương nên không trốn thoát. Lão tộc trưởng bọn họ không thể vứt bỏ mấy người, cho nên... Cho nên cầu xin Lăng lão sư hỗ trợ, nhất định phải cứu được lão tộc trưởng bọn họ. Ở nơi đó có một con Lang Vương thật mạnh mẽ, ngay cả lão tộc trưởng đều không phải là đối thủ của nó.
Vân Lợi nói một hơi, tự chính mình kể lại hết cau chuyện đang xảy ra.
Chỉ là ông ta vừa mới dứt lời, lập tức cảm giác được chính mình đang đằng vân giá vũ, gương mặt bị một trận kình phong đánh đến đôi mắt đều không thể mở ra được.
Đến lúc ông ta cảm giác được thân thể đã dừng lại thì mới rõ ràng phát hiện thì ra chính mình đã đến trong không trung Lang Lĩnh.
- Cái này... cái này...
Vân Lợi kinh ngạc đến ngay cả nói đều cũng không nói ra được.
Ông ta với bậc Vương Giai bay từ Lang Lĩnh này trở về đến thôn xóm đều phải mất già nửa ngày, chính là hiện tại chỉ nháy mắt liền đến nơi này.
Chính ông ta đều bị tốc độ này làm cho khiếp sợ!
- Bọn họ đang ở bên dưới, chúng ta đi xuống đi!
Lăng Tiếu dùng thần niệm quét nhanh một lượt, lập tức lôi kéo Vân Lợi lướt đi xuống.
Không gian của phiến lục địa rất nhỏ, Lăng Tiếu đã sớm thuộc như lòng bàn tay đối với nơi này. Mà vùng núi Lang Lĩnh này hắn cũng đã đến, hắn biết nơi này có một con Lục Giai Đê Giai Lang Vương cường đại nhất, cùng với vài con Ngũ Giai Lang Thú, mà số lượng bầy sói cũng không ít.
Dựa vào thực lực thì người Hồn Tộc thật đúng không phải là đối thủ của Lang Vương này. Hắn thật đúng là sợ mấy vị lão nhân Hồn Tộc đã bị Lang Vương nuốt chửng.
Cũng may vào lúc Lăng Tiếu chạy tới, bọn họ vẫn còn khá tốt. Mà trong tay lão tộc trưởng kia sử dụng một kiện Thánh Khí, gượng gạo giữ vững được mạng cho bọn họ. Chỉ tiếc lão không thể phát huy ra oai phong của Thánh Khí, bằng không Lang Vương này cũng sớm bị chém chết.
Lang Vương kia coi như cũng có đủ trí khôn. Nó sai khiến cho mấy trăm con sói đều vây quanh tất cả đoàn người bọn họ, càng không ngừng phát động công kích tầm xa, muốn cứ như vậy giết sống mười người Hồn Tộc kia.
Tình thế hiện nay đối với người Hồn Tộc mà nói là thập phần bất lợi. Một kiện Thánh Khí phòng ngự kia chỉ là tạm thời giữ được tánh mạng của bọn họ. Nếu mà linh khí của lão tộc trưởng kiệt quệ, bọn họ cũng chỉ có một con đường chết.
Huống chi trong số bọn họ đã có mấy người bị thương, nếu muốn chạy trốn quả đúng là đã khó khăn càng thêm khó khăn.
- Lăng lão sư, ngươi... Ngươi cứu cứu lão tộc trưởng bọn họ đi, chúng ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích đối với ngươi!
Vân Lợi hiện tại là hoàn toàn phục tùng Lăng Tiếu, lúc này thập phần lo lắng khẩn cầu lên tiếng.
Không cần Vân Lợi nói, Lăng Tiếu cũng không muốn bỏ qua cơ hội tiếp xúc cùng những lão nhân này.
Chỉ cần tác động lên suy nghĩ của hết thảy mấy lão nhân này, thì những người Hồn Tộc khác khẳng định là sẽ phục tòng vô điều kiện.
- Yên tâm đi, có ta ở đây thì bọn họ sẽ không có việc gì!
Lăng Tiếu cười khẽ mà nói.
Dứt lời, Lăng Tiếu cũng không hề vọt tới vào chính giữa bầy sói để giết chết những Lang Thú này, mà là xuất ra hồn lực vô hình của chính hắn, tạo thành một bàn tay vô hình trong nháy mắt giống như một mảng trời sụp xuống. Nó nhằm vào những Lang Thú này mà tóm lấy.
Hắn xuất một chưởng liền nắm lên trên trăm con Lang Thú, những con Lang Thú này càng sợ đến không ngừng kinh hãi rống lên.
Dẫu như thế nào bọn chúng đều không hiểu, làm sao bọn chúng lại đột nhiên liền bay đến trời cao. Bọn chúng còn không đạt tới Lục Giai, nên căn bản không có khả năng phi hành được!
- Vèo vèo!
Những con Lang Thú giãy dụa càng không ngừng đang điên cuồng tru lên thảm thiết. Chính là cho dù bọn chúng giãy dụa như thế nào đều không thể rơi từ trên cao xuống, đồng thời bọn chúng cũng sợ hãi đột nhiên té xuống, chỉ sợ không chết cũng phải tàn phế.
Ngay sau đó, chỉ thấy bọn chúng từng con một giống như những hòn đá bị ném xuống, lại lần lượt bị quăng ra xa vạn thước, không biết sinh tử.
Không chỉ có là trăm con này, những con Lang Thú khác đều cùng có vận mệnh như thế, bị hồn chưởng của Lăng Tiếu bắt đi hết thảy mà ném bay đi ra ngoài.
Lăng Tiếu duy nhất để lại con đầu đàn Lang Vương lẻ loi đang điên cuồng kêu loạn ở nơi này. Mà nó trái lại đã nhận ra người mới tới, lại dám nhào về hướng tới Lăng Tiếu định cắn.
- Lăng lão sư cẩn thận!
Vân Lợi nhìn con Lang Vương hung dữ trong nháy mắt đã tới mà cả kinh kêu lên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK