Hắn bị thương?
Lăng Vô Địch xiết chặt nắm đấm, đè nén cảm xúc hỏi.
Không quản khỉ gió ông cháu bọn họ bất hòa như thế nào, nhưng không có nghĩa là hắn không quan tâm gia gia của hắn.
- Việc này ngươi nên hỏi người khác đi, ta cũng nghe bọn họ nói, còn không có biết rõ đâu!
Lăng Thái Sơ đáp.
Lúc này Lăng Thái Mông ở bên cạnh nói:
- Việc này Tiếu nhi rõ ràng nhất, Tiếu nhi ngươi nói cho Vô Địch nghe tin tức của Hồng Vũ lão tổ tông đi.
Lăng Tiếu không nghĩ tới Lăng Vô Địch là cháu ruột của Lăng Hồng Vũ, lúc này hắn nói rõ tình huống cho Lăng Vô Địch nghe.
Lăng Vô Địch sau khi nghe xong, thần sắc tốt một chút, nhưng lại tức giận mắng:
- Lão đầu tử cũ kỹ, thật sự khiến người ta không biết nói cái gì, rõ ràng hi sinh chính mình thủ hộ tổ địa, không biết hắn nghĩ cái gì.
- Tộc thúc suy nghĩ cái gì không phải ta và ngươi có thể nghĩ.
Lăng Thái Sơ ứng một tiếng, hắn lại nói:
- Hiện tại chúng ta có hai chuyện cần làn, một chuyện là diệt Ma Hổ tộc, một chuyện là cứu tộc thúc ra, hôm nay người Ma Hổ tộc nhìn chằm chằm, ta không thể rời khỏi đây, nghĩ cách cứu viện tộc thúc phải do Vô Địch ngươi đi làm, có lẽ ngươi có thể khuyên tộc thúc cố chấp đi ra, cổ đại lục mất đi lực lượng nên không thể chữa trị được, hắn làm như vậy quá miễn cưỡng!
Lăng Thái Sơ thân là Vĩnh Hằng, nhỏ máu có thể khiến người ta trường sinh, sinh vật mất đi tất cả lại không thể biến trở lại như xua.
Bởi vì hiểu biết của người đời so với hắn hiểu biết khác quá xa, thế nhân suy nghĩ quá hoàn mỹ, Vĩnh Hằng chi thần chân chính có thể khiến cho vạn vật bất tử, cảnh giới có thể khiến không gian thời gian mục nát, có thể xây dựng tất cả.
Mặc khác hắn là kim Vĩnh Hằng chi thần, có được lực lượng vô kiên bất tồi, lực lượng khác với các Vĩnh Hằng chi thần khác.
Trừ phi là mộc Vĩnh Hằng chi thần mới có thể tái tạo vật đã mục nát trở lại như xưa.
Cho nên nói cho dù là Vĩnh Hằng chi thần cũng không cách nào mang cổ đại lục đã mất đi sinh cơ khôi phục như cũ, tối đa cũng chỉ kéo dài thời gian hủy diệt của nó mà thôi.
- Nếu lão đầu tử nghe ta nói, ta đã sớm mang tất cả tộc nhân tới Kim Đế không gian rồi!
Lăng Vô Địch tức giận nói ra.
- Kim Đế không gian?
Người ở đây sững sờ.
- Một không gian lục địa lấy kim thuộc tính làm chủ, hôm nay bị ta khống chế!
Lăng Vô Địch giải thích nói ra, hắn còn nói:
- Nếu như Thiên Vực bị hủy, liền chuyển toàn bộ tộc nhân tới đó đi.
- Ma Hổ tộc, dực nhân tộc, Lôi tộc... Những kẻ này điều chiếm không gian lục địa của mình, không nghĩ tới Vô Địch ngươi lại chiếm cứ một không gian lục địa, như thế rất tốt ah!
Lăng Thái Mông tán thán nói ra.
Người Kim tộc khác cũng cảm thấy hưng phấn không thôi!
- Không gian này không tệ, nhưng mà không thể làm nơi nghĩ chân vĩnh cửu.
Lăng Thái Sơ mở miệng nói ra.
- Cái này là vì sao?
Lăng Vô Địch khó hiểu nói ra, hắn còn nói:
- Kim thuộc tính lục địa đối với con cháu trong tộc chúng ta là nơi tu luyện tốt nhất, chỉ cần tộc của ta an tâm phát triển tại đó vạn năm, tuyệt đối không thể kém hơn mấy cổ tộc kia.
- Bởi vì cái gọi là cô âm không dương, cô dương không âm, trời sinh vạn vật, ngũ hành tương sinh tương khắc, đây chính là định luật, nếu như chỉ chuyển tới một không gian như vậy tu hành có thể hiến người trong tộc chúng ta trở nên mạnh hơn hơn, nhưng mà trong tối tăm lại sinh ra tổn thương không nhỏ cho vận số của chúng ta, nhưng mà không gian lục địa này phù hợp làm nơi tu luyện chuyên dụng cho chúng ta đấy.
Lăng Thái Sơ nói ra.
Hắn thân là Vĩnh Hằng chi thần, có rất nhiều chuyện có quyền lên tiếng, hắn nói như vậy mọi người tự nhiên tin phục.
Nhưng mà trong lòng Lăng Vô Địch có chút không phục, nhưng mà ngược lại cũng không nói thêm gì.
Mọi người trở lại địa bàn Kim tộc, Lăng Tiếu lập tức không thể chờ đợi được tìm kiếm thân nhân của mình.
Hắn đi vào tộc địa, chỗ đó có một tiểu mộc tinh xảo, trước tiểu mộc này có một đám nữ nhân xinh đẹp đang ngồi tán gẫu.
Lăng Tiếu thấy các nàng thì trong nội tâm cảm thấy ấm áp, một hương vị quen thuộc xuất hiện trong lòng.
Bạch Vũ Tích nhìn thấy Lăng Tiếu và lập tức hoảng sợ hét lên:
- Thiếu... Thiếu gia hắn trở về!
Nàng thét lên kinh hãi thì khiến các nữ nhân khác nhìn qua phía Lăng Tiếu, sau đó các nàng không ngừng vui mừng chạy qua.
Trong đó Cát Bối Hân càng không nhịn được bổ nhào vào người Lăng Tiếu, tiếng khóc nói:
- Phu quân ngươi cuối cùng cũng trở về, ta cho rằng không còn gặp lại ngươi.
Nàng thiên tính nhu nhược, sau khi trải qua các nguy hiểm sinh tử, vô cùng địa nhớ Lăng Tiếu, sợ không cách nào nhìn thấy Lăng Tiếu.
Nữ nhân của hắn định lao vào ngực Lăng Tiếu, nhưng bây giờ không tốt tiến lên.
Nhưng mà trong mắt các nàng đầy nước mắt, đã nói rõ tất cả vấn đề.
Lăng Tiếu vỗ nhẹ vai Cát Bối Hân nói ra:
- Tất cả đã qua rồi, đừng khóc! Bằng không sẽ thành mặt mèo đấy.
- Ngươi ghét bỏ ta sao? Thế nhưng mà cho dù ngươi ghét bỏ ta, ta cũng không rời bỏ ngươi!
Cát Bối Hân động tình nói ra.
Lăng Tiếu nhéo mũi của nàng, nói:
- Nói cái gì đấy?
Lăng Tiếu kéo tay chúng nữ, ôm từng người vào lòng.
Lại có mấy người đi tới, các nàng thấy Lăng Tiếu bộ dáng kích động thất thố chưa từng có.
Con người sau khi trải qua tình cảnh sinh ly tử biệt, tâm tư trong vô hình sẽ cải biến.
Huống chi lần này chết quá nhiều người, gia gia Cát Bối Hân là Cát Đồ chết đi, sư phó Ngọc Thanh Mẫn là Lê Tuyết cũng chết... Cũng là do yếu tố này ảnh hưởng, cho nên bọn họ rất lo lắng không gặp lại Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đã thấy các nàng khỏe mạnh, trong nội tâm xem như bỏ được tảng đá lớn xuống.
Nhưng mà nghe được con trai Lăng Duyệt thiếu chút nữa chết oan chết uổng thì Lăng Tiếu lập tức giận dữ.
- Thật sự là đáng hận, ta đã từng đánh hang ổ Ma Hổ tộc hai lần, đợi ngày sau sẽ huyết tẩy Ma Hổ tộc, sẽ báo thù cho người đã chết!
Lăng Tiếu thề.
- Phu quân không thể xúc động, Ma Hổ tộc có Vĩnh Hằng chi thần không phải Thái Sơ tổ không thể địch, ngươi ngàn vạn lần đừng xúc động!
Phượng Tiêm Vận lập tức mở miệng khuyên.
- Đúng vậy, ngày đó mấy trăm thủy lão xuất kích còn không thể đánh bại hắn, còn bị hắn diệt sát nhiều người, hắn quả thực là ác ma đáng sợ!
Thải Hà Nguyệt sợ hãi nói ra.
Vân Mộng Kỳ cũng nói:
- Đúng, Vĩnh Hằng chi cảnh vượt qua tưởng tượng của ngươi biết, hắn có thể hóa thành lỗ đen thôn phệ tất cả mọi người, cơ hồ đạt tới tư thái của thần minh, thật sự là khó có thể địch nổi!
Các nữ nhân của hắn không ngừng mở miệng, các nàng nhớ tới Vĩnh Hằng chi thần đáng sợ, đều có cảm giác vô lực.
- Yên tâm đi, ta sẽ không xúc động ra ngoài đâu, ta đã từng thấy qua hắn rồi! Hắn cường đại đúng là ngoài tưởng tượng của ta!
Lăng Tiếu trấn an các nàng.
- Cái gì, ngươi đã nhìn thấy hắn, tại sao ngươi có thể... Chẳng lẽ hắn không nhận ra ngươi sao?
Lăng Vô Địch xiết chặt nắm đấm, đè nén cảm xúc hỏi.
Không quản khỉ gió ông cháu bọn họ bất hòa như thế nào, nhưng không có nghĩa là hắn không quan tâm gia gia của hắn.
- Việc này ngươi nên hỏi người khác đi, ta cũng nghe bọn họ nói, còn không có biết rõ đâu!
Lăng Thái Sơ đáp.
Lúc này Lăng Thái Mông ở bên cạnh nói:
- Việc này Tiếu nhi rõ ràng nhất, Tiếu nhi ngươi nói cho Vô Địch nghe tin tức của Hồng Vũ lão tổ tông đi.
Lăng Tiếu không nghĩ tới Lăng Vô Địch là cháu ruột của Lăng Hồng Vũ, lúc này hắn nói rõ tình huống cho Lăng Vô Địch nghe.
Lăng Vô Địch sau khi nghe xong, thần sắc tốt một chút, nhưng lại tức giận mắng:
- Lão đầu tử cũ kỹ, thật sự khiến người ta không biết nói cái gì, rõ ràng hi sinh chính mình thủ hộ tổ địa, không biết hắn nghĩ cái gì.
- Tộc thúc suy nghĩ cái gì không phải ta và ngươi có thể nghĩ.
Lăng Thái Sơ ứng một tiếng, hắn lại nói:
- Hiện tại chúng ta có hai chuyện cần làn, một chuyện là diệt Ma Hổ tộc, một chuyện là cứu tộc thúc ra, hôm nay người Ma Hổ tộc nhìn chằm chằm, ta không thể rời khỏi đây, nghĩ cách cứu viện tộc thúc phải do Vô Địch ngươi đi làm, có lẽ ngươi có thể khuyên tộc thúc cố chấp đi ra, cổ đại lục mất đi lực lượng nên không thể chữa trị được, hắn làm như vậy quá miễn cưỡng!
Lăng Thái Sơ thân là Vĩnh Hằng, nhỏ máu có thể khiến người ta trường sinh, sinh vật mất đi tất cả lại không thể biến trở lại như xua.
Bởi vì hiểu biết của người đời so với hắn hiểu biết khác quá xa, thế nhân suy nghĩ quá hoàn mỹ, Vĩnh Hằng chi thần chân chính có thể khiến cho vạn vật bất tử, cảnh giới có thể khiến không gian thời gian mục nát, có thể xây dựng tất cả.
Mặc khác hắn là kim Vĩnh Hằng chi thần, có được lực lượng vô kiên bất tồi, lực lượng khác với các Vĩnh Hằng chi thần khác.
Trừ phi là mộc Vĩnh Hằng chi thần mới có thể tái tạo vật đã mục nát trở lại như xưa.
Cho nên nói cho dù là Vĩnh Hằng chi thần cũng không cách nào mang cổ đại lục đã mất đi sinh cơ khôi phục như cũ, tối đa cũng chỉ kéo dài thời gian hủy diệt của nó mà thôi.
- Nếu lão đầu tử nghe ta nói, ta đã sớm mang tất cả tộc nhân tới Kim Đế không gian rồi!
Lăng Vô Địch tức giận nói ra.
- Kim Đế không gian?
Người ở đây sững sờ.
- Một không gian lục địa lấy kim thuộc tính làm chủ, hôm nay bị ta khống chế!
Lăng Vô Địch giải thích nói ra, hắn còn nói:
- Nếu như Thiên Vực bị hủy, liền chuyển toàn bộ tộc nhân tới đó đi.
- Ma Hổ tộc, dực nhân tộc, Lôi tộc... Những kẻ này điều chiếm không gian lục địa của mình, không nghĩ tới Vô Địch ngươi lại chiếm cứ một không gian lục địa, như thế rất tốt ah!
Lăng Thái Mông tán thán nói ra.
Người Kim tộc khác cũng cảm thấy hưng phấn không thôi!
- Không gian này không tệ, nhưng mà không thể làm nơi nghĩ chân vĩnh cửu.
Lăng Thái Sơ mở miệng nói ra.
- Cái này là vì sao?
Lăng Vô Địch khó hiểu nói ra, hắn còn nói:
- Kim thuộc tính lục địa đối với con cháu trong tộc chúng ta là nơi tu luyện tốt nhất, chỉ cần tộc của ta an tâm phát triển tại đó vạn năm, tuyệt đối không thể kém hơn mấy cổ tộc kia.
- Bởi vì cái gọi là cô âm không dương, cô dương không âm, trời sinh vạn vật, ngũ hành tương sinh tương khắc, đây chính là định luật, nếu như chỉ chuyển tới một không gian như vậy tu hành có thể hiến người trong tộc chúng ta trở nên mạnh hơn hơn, nhưng mà trong tối tăm lại sinh ra tổn thương không nhỏ cho vận số của chúng ta, nhưng mà không gian lục địa này phù hợp làm nơi tu luyện chuyên dụng cho chúng ta đấy.
Lăng Thái Sơ nói ra.
Hắn thân là Vĩnh Hằng chi thần, có rất nhiều chuyện có quyền lên tiếng, hắn nói như vậy mọi người tự nhiên tin phục.
Nhưng mà trong lòng Lăng Vô Địch có chút không phục, nhưng mà ngược lại cũng không nói thêm gì.
Mọi người trở lại địa bàn Kim tộc, Lăng Tiếu lập tức không thể chờ đợi được tìm kiếm thân nhân của mình.
Hắn đi vào tộc địa, chỗ đó có một tiểu mộc tinh xảo, trước tiểu mộc này có một đám nữ nhân xinh đẹp đang ngồi tán gẫu.
Lăng Tiếu thấy các nàng thì trong nội tâm cảm thấy ấm áp, một hương vị quen thuộc xuất hiện trong lòng.
Bạch Vũ Tích nhìn thấy Lăng Tiếu và lập tức hoảng sợ hét lên:
- Thiếu... Thiếu gia hắn trở về!
Nàng thét lên kinh hãi thì khiến các nữ nhân khác nhìn qua phía Lăng Tiếu, sau đó các nàng không ngừng vui mừng chạy qua.
Trong đó Cát Bối Hân càng không nhịn được bổ nhào vào người Lăng Tiếu, tiếng khóc nói:
- Phu quân ngươi cuối cùng cũng trở về, ta cho rằng không còn gặp lại ngươi.
Nàng thiên tính nhu nhược, sau khi trải qua các nguy hiểm sinh tử, vô cùng địa nhớ Lăng Tiếu, sợ không cách nào nhìn thấy Lăng Tiếu.
Nữ nhân của hắn định lao vào ngực Lăng Tiếu, nhưng bây giờ không tốt tiến lên.
Nhưng mà trong mắt các nàng đầy nước mắt, đã nói rõ tất cả vấn đề.
Lăng Tiếu vỗ nhẹ vai Cát Bối Hân nói ra:
- Tất cả đã qua rồi, đừng khóc! Bằng không sẽ thành mặt mèo đấy.
- Ngươi ghét bỏ ta sao? Thế nhưng mà cho dù ngươi ghét bỏ ta, ta cũng không rời bỏ ngươi!
Cát Bối Hân động tình nói ra.
Lăng Tiếu nhéo mũi của nàng, nói:
- Nói cái gì đấy?
Lăng Tiếu kéo tay chúng nữ, ôm từng người vào lòng.
Lại có mấy người đi tới, các nàng thấy Lăng Tiếu bộ dáng kích động thất thố chưa từng có.
Con người sau khi trải qua tình cảnh sinh ly tử biệt, tâm tư trong vô hình sẽ cải biến.
Huống chi lần này chết quá nhiều người, gia gia Cát Bối Hân là Cát Đồ chết đi, sư phó Ngọc Thanh Mẫn là Lê Tuyết cũng chết... Cũng là do yếu tố này ảnh hưởng, cho nên bọn họ rất lo lắng không gặp lại Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đã thấy các nàng khỏe mạnh, trong nội tâm xem như bỏ được tảng đá lớn xuống.
Nhưng mà nghe được con trai Lăng Duyệt thiếu chút nữa chết oan chết uổng thì Lăng Tiếu lập tức giận dữ.
- Thật sự là đáng hận, ta đã từng đánh hang ổ Ma Hổ tộc hai lần, đợi ngày sau sẽ huyết tẩy Ma Hổ tộc, sẽ báo thù cho người đã chết!
Lăng Tiếu thề.
- Phu quân không thể xúc động, Ma Hổ tộc có Vĩnh Hằng chi thần không phải Thái Sơ tổ không thể địch, ngươi ngàn vạn lần đừng xúc động!
Phượng Tiêm Vận lập tức mở miệng khuyên.
- Đúng vậy, ngày đó mấy trăm thủy lão xuất kích còn không thể đánh bại hắn, còn bị hắn diệt sát nhiều người, hắn quả thực là ác ma đáng sợ!
Thải Hà Nguyệt sợ hãi nói ra.
Vân Mộng Kỳ cũng nói:
- Đúng, Vĩnh Hằng chi cảnh vượt qua tưởng tượng của ngươi biết, hắn có thể hóa thành lỗ đen thôn phệ tất cả mọi người, cơ hồ đạt tới tư thái của thần minh, thật sự là khó có thể địch nổi!
Các nữ nhân của hắn không ngừng mở miệng, các nàng nhớ tới Vĩnh Hằng chi thần đáng sợ, đều có cảm giác vô lực.
- Yên tâm đi, ta sẽ không xúc động ra ngoài đâu, ta đã từng thấy qua hắn rồi! Hắn cường đại đúng là ngoài tưởng tượng của ta!
Lăng Tiếu trấn an các nàng.
- Cái gì, ngươi đã nhìn thấy hắn, tại sao ngươi có thể... Chẳng lẽ hắn không nhận ra ngươi sao?
Vi Đại Nhi hoảng sợ nói.