Mục lục
Truyện: Thần Khống Thiên Hạ nữ thần - Lăng Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi đây là khen ta hay còn là khen ngươi a!

Lăng Tiếu trêu ghẹo nói.

- Đức hạnh!

Ngọc Liệt Diễm vũ mỵ quở mắng Lăng Tiếu một tiếng, khuôn mặt toàn là vẻ hồng nhuận.

Ba người xuyên qua hành lang, đi vào trong đình viện, chỉ thấy có mấy nữ tử tuyệt sắc đang tĩnh otaj ở bên trong, lắng nghe một nữ tử trong đó đang đánh đàn.

Một đạo dư âm kết thúc, chư nữ bên trong đình viện đều hướng về phía ba người Lăng Tiếu nhất tề nhìn đến.

- Thiếu gia lại mang theo nữ nhân trở về rồi!

Một nữ tử thân mặc tố bạch hơi có chút ghen ghét mà nói.

- Nhìn giống như là yêu tinh, thưởng thức của thiếu gia làm sao càng lúc càng kém!

Một nữ tử khuôn mặt mang theo nét hồng hào ở một bên phụ họa nói.

Trong chữ nữ, nữ tử phong vận ở giữa kia liền nhẹ bước lên mấy bước, đến trước Lăng Tiếu, sửa sang lại xiêm y của hắn thản nhiên nói:

- Ngươi trở về ròi!

- Ừ, lại để cho các ngươi lo lắng ròi!

Lăng Tiếu nhẹ cầm lấy tay nàng rất là ấm áp nói.

Mà lúc này hai đạo thanh âm nhất trí kinh ngạc vang lên:

- Làm sao sẽ là ngươi!

Một thiên tính vũ mỵ sáng sủa, một thiên tính lạnh như băng, cự người ngoài ngàn dặm, một hỏa một băng vốn là tính cách hoàn toàn bất đồng cùng thuộc tính tương khắc.

Tồn tại của bọn họ tựa hồ chính là đối đầu trời sinh, từ lúc Tử Thiên tông kia, liền thời khắc đấu võ mồm không ngừng, thậm chí còn sẽ động đao động kiếm phân sinh tử.

Sau đó tất cả đều thích Lăng Tiếu, khi ấy Lăng Tiếu bị kẹp vào trong nước sâu lửa bỏng a!

Hôm nay hai người lại lần nữa tương kiến, lại tràn đầy chiến hỏa tiêu yên!

- Không nghĩ tới ngươi cũng đến Trung cực, nhìn dáng vẻ trải qua không tệ, vóc người cũng đầy đặn không ít, xem ra tư nhuận của sư đệ đối với ngươi cũng không ít!

Ngọc Liệt Diễm đánh giá lấy Băng Nhược Thủy mang theo vài phần hâm mộ nói.

Nàng làm sao nghĩ đến Băng Nhược Thủy liền thật sớm đã ở trong hậu viện của Lăng Tiếu, thật là để nàng cảm thấy ngoài ý muốn.

Lúc đó nàngnhwung là biết tâm của Lăng Tiếu hướng tới Vân Mộng Kỳ, bây giờ lại không thấy Vân Mộng Kỳ để cho nàng cảm thấy không giải thích được.

Ngược lại ở trước mặt là rất nhiều mỹ nữ, để cho nàng kinh ngạc không dứt.

Bất quá vừa nghĩ đến Lăng Tiếu xuất sắc như thế, bên cạnh lại như thế nào sẽ thiếu mỹ nữ được.

Nàng cảm nhận được cảm giác nguy cơ nồng đạm, muốn ở trong chư nữ chiếm được một nam nhân xuất sắc như thế rất là không dễ dàng a!

Da mặt của Băng Nhược Thủy vốn đã mỏng, bị Ngọc Liệt Diễm ở trước mặt mọi người nói ra, một thân hàn khí trong nháy mắt bính phát ra rồi.

- Ta mới không có không biết thẹn giống như ngươi!

Băng Nhược Thủy kiều quát lên.

Nếu không có người ở tại tràng, nàng hận không được lập tức cùng Ngọc Liệt Diễm đại chiến ba trăm hiệp.

- Ha hả, đừng nói với ta ngươi vẫn như vậy, ta đây cũng không tin đâu!

Ngọc Liệt Diễm nhẹ chống lại Băng Nhược Thủy phách qua, giống như là một sắc lang đang đùa bỡn mỹ nữ, nhìn có một loại phong vị khác.

Bất quá lúc tay nàng còn chưa đụng tới Băng Nhược Thủy, một cái tay khác dẫn đầu đem tay của nàng đánh tới.

- Ngươi làm gì, lại dám khi phụ sư muội của ta, không muốn sống nữa rồi a!

Dao Thanh Mẫn xuất hiện ở bên cạnh Băng Nhược Thủy, hai bàn tay chống eo nói.

- Nha, nguyên lai còn có trợ thủ, ta cũng có sư tỷ, ai sợ ai a!

Ngọc Liệt Diễm hết sức yêu mị nhìn Dao Thanh Mẫn nói, đồng thời lại đem Vũ Mị Nương kéo đến bên cạnh.

- Hừ hừ, giống như hai cái yêu tinh, thật không biết thiếu gia nhìn thế nào mà coi trọng các ngươi, trở về để Vận tỷ tỷ bảo các ngươi cuốn gói rời đi!

Dao Thanh Mẫn hừ lạnh nói.

- Ta còn cho là một nhân vật giỏi đến bao nhiêu, nguyên lai chỉ là một cái nha hoàn, sư đệ nhưng sẽ không nghe lời ngươi đâu, ha hả, nhân gia nhưng là sư tỷ kiêm phu nhân của hắn, ngươi mau gọi ta một tiếng thiếu nãi nãi đến nghe một chút.

Ngọc Liệt Diễm cười nói.

- Liền dựa vào yêu tinh như ngươi cũng xứng sao?

Dao Thanh Mẫn trên dưới nhìn chăm chú lấy vóc người hỏa bạo kia của Ngọc Liệt Diễm nói.

Nàng một mực cảm thấy thân hình của mình ngạo nhân nhất, nhưng mà ở trước mặt Ngọc Liệt Diễm tựa hồ vẫn cảm thấy có chút tự ti, như vậy khiến nàng vô cùng khó chịu.

- Ngươi vẫn không biết thẹn như vậy, chư vị tỷ tỷ ở chỗ này liền không đến phiên ngươi lớn lối.

Băng NHược Thủy lạnh lẽo nói.

- Có phải không biết thẹn hay không không phải là nói ngoài miệng, là người khác nói, thân là hạ nhân mà nhảy ra nói chính là không biết thẹn rồi!

Vũ Mị Nương cũng ở một bên giúp Ngọc Liệt Diễm phản ngược Băng Nhược Thủy cùng Dao Thanh Mẫn.

- Ngươi ô nhục sư tỷ ta, ta giết ngươi!

Băng Nhược Thủy tính nóng nảy, lấy ra binh khí động thủ với Vũ Mị Nương.

- Tốt tốt... Chúng ta dùng tay chân để nhìn đến cùng!

Vũ Mị Nương cũng là không cam lòng yếu thế.

Trong lúc nhất thời, bốn nàng trở nên giương cung bạt kiếm lên!

- Các ngươi đủ rồi, lại ầm ĩ thì đều đi ra ngoài cho ta!

Một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên.

Khuôn mặt của Thải Hà Nguyệt lạnh lẽo hướng về phía bốn người đi qua.

Nàng hôm nay vừa mới đột phá đê cấp Thiên Tôn, khí thế phóng ra ngoài hết sức dọa người.

Bốn nàng kia cũng chỉ là thực lực Địa Hoàng, đều bị nàng áp chế đến không dám tiếp tục nói nửa câu.

- Ta bất kể giữa các ngươi trước đó là quan hệ gì, nếu như các ngươi đều muốn sống ở bên cạnh Tiếu, tốt nhất đều an phận một chút cho ta, nếu không ta không ngần ngại đem các ngươi toàn bộ đá ra khỏi chỗ này!

Thải Hà Nguyệt lạnh lùng nói.

Thải Hà Nguyệt là người có tuổi nhiều nhất trong chư nữ, uy nghiêm kia cũng là chỉ thấp hơn Phượng Tiêm Vận, chủ yếu là Phượng Tiêm Vận rất ít khi đi để ý những việc này, trong lòng nàng chỉ có một người Lăng Tiếu.

Mà Thải Hà Nguyệt lại không giống như vậy, nàng đồng dạng là toàn tâm đều thuộc về Lăng Tiếu, nhưng mà nàng biết mình tạm thời không giúp được Lăng Tiếu việc gì, cho nên chỉ có thể ở sau lưng hắn thay hắn gánh vác một chút chuyện phiền não hàng ngày, tỷ như để cho nữ nhân của hắn đều có thể ngoan ngoãn đối xử với nhau, phía sau không có áp lực, hắn có thể tập trung làm đại sự rồi!

- Nguyệt tỷ tỷ, bọn họ vừa mới đến đã khi phụ người!

Dao Thanh Mẫn đến bên cạnh Thải Hà Nguyệt làm nũng nói.

- Tốt lứm, sau này tất cả mọi người đều là người một nhà, đừng vì chút chuyện nhỏ mà đại động can qua, như vậy chỉ khiến cho phu quân càng ghét các ngươi mà thôi!

Thải Hà Nguyệt chậm lại ngữ khí nói.

Lời này của nàng là nói với Dao Thanh Mẫn, nhưng mà cũng đang nhắc nhở Ngọc Liệt Diễm cùng Vũ Mị Nương, để bọn họ an phận một chút.

- Vẫn là vị tỷ tỷ này nói đúng, không muốn tính toán với các ngươi.

Ngọc Liệt Diễm cũng là rất biết điều, biết nữ nhân ở trước mắt này có uy thế rất cao ở đây, cho nên không dám khiêu khích uy nghiêm của đối phương.

Lúc này, Lăng Tiếu kéo lấy tay của Phượng Tiêm Vận đi lại nói:

- Nguyệt nhi nói cũng không sai, sau này tất cả mọi người là người một nhà, ta không muốn các ngươi đối chọi với nhau, nhất là Liệt Diễm sư tỷ cùng Nhược Thủy sư tỷ, trước kia các ngươi có cái gì không hợp nhãn, tất cả đều trôi qua, bây giờ chúng ta là đang ở đất khách, cần phải đoàn kết nhất trí, các ngươi cảm thấy như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK