Tiêu Tùng Lâm nói như vậy, đều là trước đó cùng đám người Tử Thiên tông thảo luận tốt rồi, tránh cho vừa bắt đầu lại chọc giận đối phương là cử chỉ không sáng suốt, bằng bọn họ điểm này làm sao chống đỡ được thực lực mạnh mẽ như thế của đối phương, huống chi Lăng Tiếu tiểu tử kia còn không biết có phải là đang ở trong biệt viện cùng Vân Mộng Kỳ tình chàng ý thiếp hay không.
Vốn là bọn họ muốn gọi Lăng Tiếu ra đem người của Trọng Kiếm môn lập tức giết chết, nhưng mà Lăng Tiếu lại nói:
- Nhân vật chính thường thường là cuối cùng mới lên đài.
Người của Tử Thiên tông tức giận căm phẫn lại là bất đắc dĩ, bọn họ đều đang thầm mắng:
- Tiểu tử này thật là không phân rõ tình thế, chờ ngươi lên đài, chỉ sợ tất cả mọi người chết rồi.
La Quý Dương nhìn lướt qua người của Tử Thiên tông, thực lực cao nhất cũng là Tiêu Tùng Lâm cùng Khuông Đông hai người là trung cấp Địa Hoàng, huống chi bọn họ những năm gần đây đối với tình huống các tông rõ như lòng bàn tay, Tử Thiên tông không thể nào cất dấu lão yêu quái ngàn năm nào.
Bất quá, La Quý Dương cũng sẽ không đơn giản từ mặt ngoài mà nhìn mọi chuyện.
- Bất kể nói thế nào, người của Trọng Kiếm môn ta chết ở Tử Thiên tông các ngươi, các ngươi đều có trách nhiệm, tốt nhất các ngươi đem hung thủ giao ra đây, bằng không... Đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác rồi.
La Quý Dương âm u nói.
Lần này lão tổ tông đã xuống tử lệnh, vô luận như thế nào cũng phải lấy đầu của hung thủ trở về, nếu không bọn họ cũng đừng trở về nữa.
Mệnh lệnh của lão tổ tông bọn họ chỉ có thể phục tùng, bằng không lấy tính tình của lão, bọn họ sẽ không có những ngày tốt lành.
- Đây... Người nọ đã nói, nếu như chúng ta đem hành tung của hắn tiết lộ ra ngoài, sẽ diệt trên dưới Tử Thiên tông chúng ta, cái tội này chúng ta thật ăn không nổi.
Tiêu Tùng Lâm làm khó nói.
- Hừ... Chẳng lẽ các ngưi lại không sợ chịu trách nhiệm với Trọng Kiếm môn chúng ta sao?
La Quý Dương hừ lạnh một tiếng, một thân khí thế mạnh mẽ tán phát ra hướng Tiêu Tùng Lâm cùng Khuông Đông áp đi.
Tiêu Tùng Lâm cùng Khuông Đông đồng loạt bị đẩy lui ra mười mấy bước, thần sắc trong nháy mắt trở nên khó coi rất nhiều, khóe miệng còn toát ra vết máu nhè nhẹ.
Đây là La Quý Dương cho bọn hắn một cái hạ mã uy, hắn muốn để cho người của Tử Thiên tông biết, Trọng Kiếm môn bọn họ cũng không phải là bọn họ chịu trách nhiệm được rất tốt.
- Được rồi, Tiêu sư huynh, ta xem vẫn là nói cho bọn hắn biết đi.
Khuông Đông ở một bên diễn trò nói.
Tiêu Tùng Lâm do dự một chút, lộ ra vẻ bất lực nói:
- Được rồi!
Tiếp theo hướng về phía La Quý Dương nói:
- Các ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói cho các ngươi biết, bất quá... Bất quá không thể nói là chúng ta nói cho các ngươi biết.
La Quý Dương khinh thường nói:
- Ít nói nhảm, chỉ cần nói cho chúng ta biết hung thủ ở đâu, các ngươi tự nhiên không có việc gì, bất quá... Thiếu tông chủ của chúng ta ở chỗ của các ngươi gặp chuyện không may, cũng thiết yếu cho lão tổ tông chúng ta một cái công đạo, phải biết rằng lão tổ tông chúng ta nhưng là yêu thương Thiếu môn chủ nhất.
La Quý Dương mang lão tổ tông của Trọng Kiếm môn bọn họ ra, chính là muốn hảo hảo gõ Tử Thiên tông một chút rồi, bằng không bọn họ không có nhận rõ lôi đình chi nộ lần này của Trọng Kiếm môn, đồng thời cũng là trông cậy vào đám người Tiêu Tùng Lâm nói cho hắn biết hung thủ thật sự ở đâu.
- Người nọ bây giờ đang ở trong một cái sơn cốc cách đây không xa, hắn... Hắn hình như là người của Nam vực Ma Ảnh môn!
Tiêu Tùng Lâm chỉ một cái phương hướng nói.
- Người của Ma Ảnh môn!
La Quý Dương thoáng cái cảnh giác.
Hơn hai trăm năm trước người của Ma Ảnh môn xâm lấn Tây Bắc, sau lại bị các đại tông môn đồng tâm hiệp lực đánh chạy ra ngoài.
Mà tam đại Thất phẩm tông môn cùng bọn họ trở mặt sâu nhất, cho nên La Quý Dương đối với Ma Ảnh môn nhưng là không xa lạ gì, ở Tây Bắc, các đại tông môn đều đem Ma Ảnh môn trở thành cừu địch.
Hôm nay nghe Tiêu Tùng Lâm nói như vậy, hắn ngược lại tin theo lời của Tiêu Tùng Lâm.
- Chẳng lẽ Ma Ảnh môn lại muốn đi ra ngoài gây sự rồi!
La Quý Dương lo lắng thầm nghĩ.
Biết được hung thủ là người của Ma Ảnh môn, dáng vẻ kiêu ngạo của La Quý Dương giảm xuống rất nhiều, nhìn ra được hắn đối với người của Ma Ảnh môn vẫn là rất kiêng kỵ.
Một người ngay cả lục giai trung cấp linh thú đều có thể chém giết, ít nhất cũng là cao cấp Thiên Tôn, bằng không cũng sẽ có được lục giai cao cấp linh thú trở lên, nếu không tuyệt đối không thể giết được Thiếu môn chủ của bọn họ.
Có đi hay là không, La Quý Dương do dự.
Thực lực bây giờ của hắn có được không dễ, ở trong trăm năm tuyệt đối có cơ hội lĩnh ngộ đạo thuộc về mình, trở thành Thiên Tôn chân chính, hắn thật không muốn cứ như vậy tống đi tính mạng của mình.
Nhưng mà, nếu như không thi hành nhiệm vụ, trở về lão tổ tông cũng sẽ đem bọn họ tiết giận, đây nên làm thế nào cho phải?
- Ta khuyên các ngươi vẫn là đừng nên đi, tên kia rất hung hãn, giết người không thấy máu, còn ăn thịt người.
Khuông Đông ở một bên hảo tâm nói.
La Quý Dương nghe lời này liền tái xanh lên rồi, không phải là đang nói rõ người của Trọng Kiếm môn bọn họ kinh sợ sao?
La Quý Dương híp mắt lại rồi trừng lên một cái với Khuông Đông nói:
- Hi vọng các ngươi không gạt ta, bằng không... Tất diệt Tử Thiên tông các ngươi!
Sau đó hắn hướng người ở phía sau phất phất tay kêu lên:
- Đi theo ta!
Nhìn đoàn người hướng sơn cốc không xa bay đi, người của Tử Thiên tông đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ bất quá bọn hắn lại ở trong lòng mơ hồ lo lắng, cái âm mưu này làm được thông sao?
- Hi vọng oa nhi kia thật có thể đem bọn họ đều lưu lại.
Tiêu Tùng Lâm nhẹ nhàng thở dài nói.
Đoàn người La Quý Dương đi tới một cái sơn cốc ngoài Tử Thiên tông 20 dặm lục thụ thành rừng, hoa cỏ khắp nơi.
Hắn cảm ứng một chút tình huống bên trong cốc, quả nhiên phát hiện có một đạo khí tức vô cùng cưỡng hãn ở trong đó, chỉ là không đoán được khí tức này mạnh hay yếu.
Hắn không khỏi đánh một cái lạnh run:
- Thật có người của Ma Ảnh môn ở chỗ này!
Nếu như lời nói của Tiêu Tùng Lâm không giả, vậy ở chỗ này tuyệt đối là cao cấp Thiên Tôn.
Vậy chừng mười người bọn họ có thể đối phó được với nhân gia sao?
La Quý Dương hít sâu một hơi, trong lòng đã thầm quyết định:
- Chết liền chết có gì phải sợ!
- Người của Ma Ảnh môn còn không hiện thân, thật cho là chúng ta không dám giết vào sao?
La Quý Dương lớn tiếng hướng về phía sơn cốc quát.
Nhìn bộ dạng như vậy tựa hồ muốn rống lớn để che dấu sợ hãi trong nội tâm mình.
Thanh âm của hắn ở trong sơn cốc quanh quẩn không ngừng, đáng tiếc bên trong sơn cốc lại không có động tĩnh gì.
Sơn cốc càng bình tĩnh, La Quý Dương càng là không dám dễ dàng vọng động.
- Ta đếm ba tiếng, nếu không ra, chúng ta sẽ đem nơi này san thành bình địa.
La Quý Dương lần nữa quát.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK