Hai tên Huyền Đế này tên là Vinh Hứa và Thạch Tân Quảng, đều có tu vị đê giai Huyền Đế, ngươi vẫn nói chuyện với Đỗ Thiết chính là Vinh Hứa.
Đám người bọn hắn cũng nhao nhao rút ra binh khí, triệu hồi ra linh thú vây quanh lấy Đỗ Thiết.
- Đến đây đi, hôm nay ta liền giết cho thống khoái!
Đỗ Thiết tựa hồ hung tính đại phát, giận đến đỏ mắt rống lớn một tiếng, dẫn theo Cự Phủ trong tay bổ tới đầu Vinh Hứa.
Từng đạo phủ mang mang theo hỏa diễm vô cùng đầm đặc, khiến người có một loại cảm giác vô cùng áp bách.
Mà đầu hỏa hổ kia cũng không ngại, theo Đỗ Thiết xuất kích, cũng đánh về phía trước, ứng phó linh thú của đối phương.
Hai người Vinh Hứa và Thạch Tân Quảng cũng toát ra khí thế cường đại, nghênh đón Đỗ Thiết.
Trong lúc nhất thời, chỗ này liền phát ra tiếng ầm ầm đất rung núi chuyển, những cây cối hoa cỏ kia đều bị chấn khiến hóa thành bột mịn.
Thôn trang ở không xa, các thôn dân như đều ý thức được tai nạn, từng tiếng kêu sợ hãi truyền ra, bọn hắn nhao nhao bỏ nhà trốn đi xa, hi vọng không bị đợt tai nạn này liên lụy.
Tống Minh Hoa ở trong phòng cũng cảm nhận được chấn động cực lớn kia, tâm hồn thiếu nữ không hiểu loạn cả lên.
- Chẳng lẽ là. . . phụ thân đã xảy ra chuyện?
Tống Minh Hoa tinh thần tuy rằng thác loạn, nhưng hỉ nộ ái ố vẫn có.
Nàng do dự một chút, vẫn quyết định rời phòng chạy ra bên ngoài thôn.
Đừng nhìn nàng bộ dạng nhu nhược, nhưng lại tựa như có thực lực bất phàm vậy.
Nàng từ thật xa đã thấy được Đỗ Thiết đang bị vây công, liền phẫn nộ hét lớn:
- Đám người xấu các ngươi sao lại đánh cha ta, ta liều mạng với các ngươi!
Tống Minh Hoa dứt lời, rõ ràng nhấc lên đôi bàn tay trắng như phấn, đánh tới một gã Thiên Tôn cách đó không xa.
Nàng rõ ràng không vận dụng thực lực mà mình bày ra, cũng không có chiêu thức gì đáng nói, nhiều nhất chỉ như đang khoa chân múa tay
Đỗ Thiết nghe được tiếng của Tống Minh Hoa, tâm thần đã có chút thất thủ, hắn cũng không quay đầu lại hét lớn lên:
- Tiểu hoa, ngươi chạy mau. . . Ngươi chạy mau đi!
Vinh Hứa rõ ràng như có biết Tống Minh Hoa, lúc này hét lớn:
- Bắt lấy nữ nhân kia cho ta!
Đỗ Thiết đối với Tống Minh Hoa vô cùng để ý, hắn rống lớn một tiếng, suy diễn ra đại phương thế giới chi lực, hỏa phủ bức mở Vinh Hứa va Thạch Tân Quảng, muốn bay về phía Tống Minh Hoa mang nàng đi.
Thế nhưng Vinh Hứa và Thạch Tân Quảng há lại dễ dàng để hắn đi, hai người đều toàn lực đánh vào thế giới chi lực của Đỗ Thiết, kiềm chế lấy hành động của hắn.
Đỗ Thiết rõ ràng không quan tâm, liều mạng mình bị thương, cũng muốn đến cứu viện Tống Minh Hoa.
PHỐC!
Đỗ Thiết bị hai phe giáp công, bị thuộc tính công kích cường đại đánh cho phải phún ra mấy ngụm máu tươi, hắn đã bị nội thương, bất quá rốt cục cũng thoát khỏi sự giáp công của hai người.
Chỉ là hắn cuối cùng vẫn đã chậm một bước, Tống Minh Hoa đã bị một gã Thiên Tôn bắt lấy cổ, cưỡng bức hắn nói:
- Ngươi đừng tới đây, bằng không ta giết nàng!
Đỗ Thiết cứ thế dừng thân hình lại, quát với Thiên Tôn:
- Ngươi nếu là dám tổn thương nàng chút nào, ta diệt cả nhà ngươi!
Đáng tiếc, hắn vừa lên tiếng, hai cổ khí thế cường đại đã đồng thời bao phủ xuống hắn.
Ầm ầm!
Đỗ Thiết bị hai cỗ thuộc tính công kích cường đại nện cho lún vào trong lòng đất, chỉ để lại một cái hố to sâu không thấy đáy.
- Ha ha, ta rốt cục có thể thay đại ca báo thù rồi!
Vinh Hứa từ trên cao bao quát lấy cái hố to kia phá lên cười.
Thạch Tân Quảng ở một bên nói:
- Hắn không dễ dàng chết vậy chứ!
Vinh Hứa nói:
- Ta biết rõ hắn còn chưa có chết, nhưng có khác gì đâu. Người ở đây, chẳng lẽ còn sợ hắn phản kháng sao?
Nói xong hắn bay vút tới trước Tống Minh Hoa đang bị nắm lấy, một bả kéo lấy tóc Tống Minh Hoa dữ tợn nói:
- Tiện nhân chết tiệt, nếu lúc trước không phải ngươi thì ca ta sẽ không phải chết rồi!
Vèo!
Phía dưới hố sâu, một đạo nhân ảnh rất nhanh bay vút lên, đúng là Đỗ Thiết bị đánh xuống ban nãy.
Hắn bây giờ một thân chật vật, cao giai vệ giáp trên người cũng xuất hiện không ít vết rạn, toàn thân tràn đầy vết máu, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
- Các ngươi buông nàng ra, ta mặc cho các ngươi xử trí!
Đỗ Thiết vẻ mặt kiên quyết nói.
Cho dù hắn chết, cũng tuyệt không hi vọng trông thấy Tống Minh Hoa chịu chút tổn thương.
- Phụ thân. . . Ngươi không sao chứ, đám người xấu các ngươi, mau buông ra. . .
Tống Minh Hoa nhìn Đỗ Thiết bị thương, rơi lệ đầy mặt kêu to nói.
BA~!
Nàng còn chưa dứt lời, Vinh Hứa đã dùng sức tát một cái lên mặt nàng, khiến khóe miệng nàng tràn ra máu tươi.
- Ha ha, tiện nhân ngươi, tổn thương của ngươi năm đó còn chưa lành sao, hắn cũng không phải cha của ngươi, mà là nam nhân của ngươi!
Vinh Hứa thập phần sảng khoái cười to nói.
Đỗ Thiết nắm chặt nắm đấm, giận đến đỏ mắt quát:
- Chết tiệt, ngươi đừng đánh nàng, muốn đánh thì cứ đánh ta đi!
- Ha ha, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết nàng đâu, ta sẽ để cho ngươi xem thật kỹ kết cục ‘ con gái ’ này của ngươi bị luân phiên chơi!
Vinh Hứa lộ ra vẻ dâm uế nói, tiếp theo nói với đám Thiên Tôn:
- Nữ nhân này thưởng cho các ngươi chơi, tùy tiện thoải mái đi. . .
- Ngươi súc sinh này, ta giết ngươi!
Đỗ Thiết mặt đỏ bừng hét lớn một tiếng, giơ Cự Phủ muốn chém tới Vinh Hứa.
Thế nhưng Vinh Hứa lại trước một bước bắt lấy Tống Minh Hoa trong tay, nghênh đón công kích của Đỗ Thiết!
- Có bản lĩnh ngươi cứ chém đi!
Đỗ Thiết sinh lần nữa bị buộc dừng lại, Thạch Tân Quảng ở bên cạnh đột nhiên xuất kích, từng đạo kiếm quang hung hăng chém vào phía sau hắn.
Thạch Tân Quảng không có ý định cứ như vậy cho qua, kiếm chiêu càng thêm mãnh liệt, như muốn khiến Đỗ Thiết phải phân thây mới bằng lòng vậy.
Cũng ngay lúc đó, một thanh âm khinh thường truyền tới:
- Lấy nhiều khi ít, còn khi dễ nữ nhân, các ngươi quả thật không phải nam nhân!
Thạch Tân Quảng đắc thế không buông tha người, đại phương thế giới lực nện xuống Đỗ Thiết, vô số kiếm khí chém tới Đỗ Thiết.
Đỗ Thiết sớm đã tâm tình đại loạn, lại thêm Thạch Tân Quảng đột nhiên đánh lén đắc thủ.
Tình huống Đỗ Thiết giờ đang vô cùng mà nguy cấp, ngay khi hắn sắp bị tất cả kiếm quang bao phủ thì một đạo thân ảnh như quỷ mị đã cấp tốc lướt tới, kéo Đỗ Thiết qua một bên.
Bóng người kia còn khinh thường lẩm bẩm nói:
- Lấy nhiều khi ít, còn khi dễ nữ nhân, các ngươi quả thật không phải nam nhân!
Thạch Tân Quảng không nghĩ tới còn có người có thể cứu người trước mặt hắn, trong nội tâm vừa sợ vừa giận.
Vinh Hứa cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố, hắn nhìn về phía người tới, ánh mắt hơi nhíu nói:
- Các hạ đến cùng người phương nào, rõ ràng dám nhúng tay vào chuyện của Quỷ U Tông chúng ta, chán sống sao?
Người tới rất trẻ tuổi, thoạt nhìn mới chỉ hai mấy, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, tóc đen phiêu dật, thần thái mang theo vài phần Hoàng giả chi khí, vài phần dáng cười tà mị đủ để miểu sát bất kỳ nữ nhân nào.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK