Thiếu gia, ánh mắt của ngươi thật tốt, thanh này là nhất giai trung cấp Cự Long kiếm, là dùng huyền thiết hiếm thấy chế tạo, trọng lượng 48 cân, coi như là Xuyên Sơn thú nhị giai đều đả thương được.
Lão giả kia lập tức giới thiệu nói.
Nhị giai Xuyên Sơn thú là một loại linh thú có phòng ngự cực mạnh, vũ khí bình thường không thể đả thương được da thịt.
- Thanh kiếm này bao nhiêu tiền?
Lăng Tiếu hỏi.
- Chỉ cần bảy mươi kim tệ, nếu như thiếu gia quả thật cần mà nói, sáu mươi tám kim tệ ta liền để ngươi mang đi.
Lão giả rất biết nói chuyện.
- 68 kim tệ?
Lăng Tiếu vừa nghe được lời này lập tức trừng mắt. Lần trước hắn đạot được túi tiền từ chỗ Ma Tử bất quá là 25 cái kim tệ mà thôi, song một thanh nhất giai trung cấp vũ khí lại đắt như vậy, chỗ của hắn còn chưa thể mua được.
- Ta lại nhìn xem còn có binh khí khác nào tốt hơn một chút.
Lăng Tiếu tự nhiên không thể lộ ra bộ dạng nghèo rớt mồng tơi, hắn vốn là một người sĩ diện, lúc này cố làm ra vẻ nói.
Lão giả hai mắt tỏa sáng, sau đó cười đối với Lăng Tiếu nói:
- Bổn điếm còn có cực phẩm binh khí ở hậu viện, mời thiếu gia dời bước.
Lăng Tiếu cùng Bạch Vũ Tích đi theo lão giả tới hậu viện cửa hàng, sau đó đi vào một căn phòng, sau khi đi vào, binh khí khiến cho người ta hoa cả mắt bày ra trước mắt.
- Nơi này đều là nhất giai cao cấp binh khí trở lên, cũng không thiếu nhị giai binh khí, thiếu gia ngươi tùy ý xem một chút, có thể hài lòng hay không.
Lão giả giới thiệu nói.
Lăng Tiếu bắt đầu đánh giá nơi này, kiếm, đao, thương, câu… Những binh khí này không tệ, nhìn một chút giá tiền niêm yết ở trên, giá thấp nhất cư nhiên đều trên một trăm kim tệ, đắt tiền nhất lại cao gần năm nghìn kim tệ. Trong lòng hắn không khỏi thầm than thì ra là chính mình thật đúng là một tên nghèo rớt mồng tơi.
- Nhất giai cao cấp Thanh Vũ kiếm, trọng lượng 10 cân, giá bán 150 kim tệ.
- Nhất giai cao cấp Quỹ Quỷ đao, trọng lượng 30 cân, giá bán 380 kim tệ.
- Nhị giai đê cấp Thạch Đảm thương, trọng lượng 20 cân, giá bán 1200 kim tệ.
- Nhị giai đê cấp Đoạt Hồn câu, trọng lượng 22 cân, giá bán 1800 kim tệ.
…
Lăng Tiếu mở ta mắt nhìn những vũ khí này, thoạt nhìn đều vô cùng bất phàm, đáng tiếc chính mình ngay cả một cái cũng mua không nổi, không khỏi lắc đầu.
Lão giả kia căng thẳng, chẳng lẽ thiếu gia này một cái đều nhìn không thuận mắt.
- Thiếu gia, ở Vẫn Thạch thành liền kể ra là binh khí của ta tốt nhất, những thứ này là do luyện khí đại sư Lệ lão nổi danh nhất trong thành chúng ta luyện chế, ta nưi này chính là chỉ định điểm tiêu thụ duy nhất, nếu như ở chỗ của ta không tì được binh khí thích hợp, ngươi đến chỗ khác càng không có rồi.
Lão giả kia sợ mất đi một đại cố khách như vậy, hướng về phía Lăng Tiếu tự thổi phồng nói.
Bất quá, hắn nói cũng là lời thật, Lệ lão là tam giai đê cấp luyện khí đại sư duy nhất của Vẫn Thạch thành, ở Vẫn Thạch thành cũng chỉ có hắn một người có thể luyện thành nhị giai cao cấp binh khí.
- Ta biết rõ những lời ngươi nói, chỉ là… Ta muốn tìm một thanh tam giai huyền binh, không biết quý điếm có hay không?
Lăng Tiếu cố tình đáng tiếc nói.
Binh khí bình thường chia làm Phàm, Huyền, Linh, Thánh, Thần năm cái đại loại, phàm binh bình thường chỉ chính là nhị giai binh khí, huyền binh chính là chỉ tam, tứ giai binh khí, ngũ giai tới lục giai liền được xưng là linh khí, mà thất giai đến bát giai là thánh khí, cuối cùng cửu đến thập giai xưng là thần khí.
Phàm binh, ở trên đại lục tùy ý có thể thấy được, mà huyền binh liền cực kỳ trân quý, giống như Vẫn Thạch thành cái nơi vắng vẻ bần cùng này lại càng khó gặp, cho dù có huyền binh đều là trấn tộc chi bảo của các đại gia tộc, về phần linh khí cái này liền chỉ chút ít tông môn cường đại mới có thể tồn tại, mà thánh khí cùng thần khí đó là tồn tại hư vô phiêu miểu.
- Huyền binh… Đây… Bổn điếm không có, phải biết rằng Lệ lão cả đời cũng chỉ là mới chế tạo qua ba kiện huyền binh, phân biệt bị Lăng, Lý hai nhà đoạt được, mà một cái khác thì được Lệ lão xem như tác phẩm đắc ý nhất để bảo tồn, đó là cực kỳ trân quý, ta xem thiếu gia ngươi cũng đừng hi vọng rồi.
Lão giả thật là uyển chuyển luyến tiếc nói.
- Đã như vậy,ta đây liền tùy tiện ở bên ngoài chọn một kiện đi, dù sao cũng chỉ là dùng để đốn củi.
Lăng Tiếu rất tùy ý nói.
Lời này khiến cho lão giả thành thực bị kinh hãi:
- Thiếu gia là công tử nhà ai, lại muốn mua một thanh huyền binh đốn củi, chỉ sợ các đại tộc trưởng nghe được đều muốn hộc máu a.
Lăng Tiếu ra đến bên ngoài cửa hàng, chọn lấy thanh nhất giai trung cấp Cự Long kiếm kia.
- Vũ Tích, ngươi trước giúp ta ứng ra, ta dùng không bao lâu nhất định trả lại cho ngươi.
Lăng Tiếu hạ giọng hướng về phía Bạch Vũ Tích nói.
Lúc trước, Lăng Tiếu nhưng là hướng Lý Quang Ngâm đòi 500 kim tệ, toàn bộ đưa cho Bạch Vũ Tích dùng để chôn cất mẫu thân. Sau khi Bạch Vũ Tích làm xong việc còn dưa lại 495 kim tệ, nàng vốn là đưa cho Lăng Tiếu nhưng mà Lăng Tiếu lại như thế nào không biết xấu hổ lấy tiền của nàng, cho nên liền cự tuyệt.
Hiện tại bởi vì cần mua binh khí, phải hướng Bạch Vũ Tích mượn tạm rồi, điều này khiến cho Lăng Tiếu cực rất không có ý tứ.
Bạch Vũ Tích lại không cảm thấy có cái gì không ổn, trong lòng hắn cho là số tiền này vốn là của thiếu gia, hiện tại thiếu gia cần tiền, đây là rất bình thường.
Bạch Vũ Tích trả tiền, Lăng Tiếu cầm cự kiếm, mà lão giả kia tặng kèm một cái vỏ kiếm cho Lăng Tiếu, coi như là mua một tặng một.
- Vũ Tích, mới vừa rồi cám ơn ngươi, thiếu gia rất nhanh liền có thể đem tiền trả lại cho ngươi rồi.
Lăng Tiếu lần nữa cường điệu nói. Hắn cho tới bây giờ không có thói quen hướng nữ nhân vay tiền, đây còn là lần đầu tiên, ngượng ngùng đến chết rồi.
- Không, không cần cảm ơn, đây là nên làm đấy.
Bạch Vũ Tích liên tục khoát tay nói. Nàng đã thành thói quen khách khí của Lăng Tiếu, cảm thấy thiếu gia nàng so với tatsac ả mọi người đều rất có lễ phép, so với mấy cái xú nam nhân còn lại tốt hơn nhiều lắm, những người đó chỉ muốn đoạt lấy nàng, mà thiếu gia lại không, hơn nữa thiếu gia lại đã cứu nàng, cho nên nàng đối với Lăng Tiếu là hết mình nghe theo.
- Không được, đã nói trả lại cho ngươi liền trả lại cho ngươi, đi, ta còn thiếu ngươi một phần lễ vật, hiện tại liền mua cho ngươi.
Lăng Tiếu vuốt mũi của Bạch Vũ Tích một cái, dẫn đầu đi trước.
Bạch Vũ Tích nhìn bóng lưng tiêu sái của Lăng Tiếu, lại đưa tay sờ sờ mũi của mình, cười thầm một tiếng, rất nhanh liền đuổi theo.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK