Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Nhà họ Tô dậy sớm, bà cụ Tô lặng lẽ vào phòng Túc Bảo mấy lần để xác nhận bé thực sự vẫn còn ở đó.

Mọi chuyện ngày hôm qua không phải là một giấc mơ.

Bà làm bữa sáng với nụ cười hài lòng, bữa sáng hôm nay vô cùng phong phú.

Ăn xong mọi người bỗng nhớ tới tảng đá lớn bị ném ngoài sân.

“Túc Bảo, đây là cái gì?” Tô Nhạc Phi ngồi xổm bên cạnh tảng đá, giơ tay gõ gõ.

Túc Bảo nói: "Đây là đặc sản con mang về cho bà ngoại!"

Đặc sản lấy từ điện Diêm Vương về đó nha!

Các cậu hừ một tiếng... của họ đâu?

Giọng điệu của Mộc Quy Phàm cũng có chút chua chát: "Chậc, Túc Bảo chỉ mang quà cho bà ngoại thôi, chúng ta đều bị lãng quên rồi."

Túc Bảo nói: "Còn lâu mới quên ạ!"

Vừa nói, bé vừa lục lọi tìm kiếm… sau đó bé ôm một đống đồ trong lòng.

"Đây là con tìm thấy dưới ngai vàng của Diêm vương. Đó là sợi lông rơi ra từ cái bút lông của Diêm vương, cái này con tặng Ba!"

Kỷ Trường bay lơ lửng bên cạnh: "???"

Mộc Quy Phàm cầm sợi lông: “…”

Túc Bảo lấy ra một viên sỏi: "Cái này được tìm thấy dưới điện Diêm vương. Chắc là viên sỏi mà Diêm vương đã giẫm lên. Cái này là tặng cậu cả~!"

Tô Nhất Trần cầm viên sỏi: "..."

Túc Bảo lấy ra một cái cốc: "Cái này tìm được trên bàn của Diêm Vương. Có lẽ là chiếc cốc mà Diêm Vương uống nước đấy nhỉ?"

Tô Tử Du cầm một chiếc cốc màu nâu đơn giản: "..."

"Đây là trụ cửa trước điện Diêm Vương, con tặng cho cậu hai!"

"Đây là vòng xích từ sợi xích sắt rơi ra khỏi tác phẩm điêu khắc Đầu trâu mặt ngựa, con tặng cậu ba!"

"Đây là mặt dây chuyền ngọc bích được lấy ra từ tác phẩm điêu khắc Đen trắng vô thường, con tặng cậu tư!"

"Không biết đây là loại lông gì, màu đen tuyền, thích hợp nhất với cậu năm."

"Cái này đẹp quá, chiếc gối dựa trên ngai vàng của Diêm vương! Cậu út phẫu thuật rất vất vả có thể dùng để tựa lưng!"

Tô Tử Chiến nhận phần quà là một cuốn sách, Túc Bảo đoán đó là cuốn sách về kẻ tiểu nhân mà Diêm Vương từng đọc.

Tô Tử Tích lấy được một ngọn cỏ khô héo, Túc Bảo nói rằng Diêm Vương thường để nó trên bàn làm vật trang trí.

Hân Hân nhận được một chiếc gương to cỡ lòng bàn tay và có bề mặt bằng đá nên không thể soi hay phản chiếu bất cứ thứ gì!!!

Ông ngoại thì được tặng một cái đệm cói…

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật, thôi được rồi, tốt nhất con đừng tặng nữa bảo bối ơi…

Nhưng……

Bút lông của Diêm vương có thể quyết định sinh tử, dù chỉ có vài sợi lông cũng thế.

Viên sỏi trong tay Tô Nhất Trần tuy không bắt mắt nhưng có thể trấn áp linh hồn.

Chiếc cốc nhỏ trong tay Tô Tử Du nếu chứa đầy nước lạnh thì có thể thấy quá khứ...

Nhưng ai cũng không hiểu, họ chết lặng khi nhìn thấy đặc sản địa phương trên tay, nhưng vì là quà của Túc Bảo nên họ vẫn rất trân trọng.

Tô Nhạc Phi đập vào tảng đá: "Cái này thì sao? Đây là quà lưu niệm gì vậy?"

Túc Bảo: “Cái này không có giá trị nhiều, chỉ là một tảng đá đẹp thôi, lúc muối dưa bà ngoại con có thể dùng nó để ép dưa ý mà!”

Khóe miệng mọi người co giật.

Điều này điều này...

Con có chắc tảng đá lớn như vậy được dùng để chèn dưa khi muối dưa cải không?

Sau một hồi so sánh, 'đặc sản địa phương' trong tay họ bỗng trở nên tinh tế hơn tảng đá to kia rất nhiều...

Kết quả, Túc Bảo lại cười nói: "Con đùa thôi! Đây là tảng đá đẹp mà bà ngoại con yêu thích nhất."


Hú một tiếng, Túc Bảo bẻ gãy một đầu tảng đá, bên trong lộ ra một viên ngọc màu tím đậm chói mắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK