Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Quy Phàm nhấn chuông cửa, chẳng mấy chốc, một dì mặc trang phục giúp việc đi ra, mỉm cười lịch sự hỏi: “Xin hỏi mấy người là ai?”

Mộc Quy Phàm nhìn căn biệt thự sang trọng trước mặt và khung cảnh xung quanh, thản nhiên nói: “Tôi với bà Phạm là chỗ quen biết, cô nói cho bà ấy biết tôi họ Mộc.”

Hiện tại, anh là người duy nhất họ Mộc có địa vị ở Kinh Đô.

Mộc Quy Phàm tin rằng, nếu bà Phạm không ngốc, sau khi nghe thấy họ Mộc của anh, bà ta sẽ lập tức ra đón người.

Người giúp việc gật đầu nói: "Được, xin chờ một lát."

Sau khi nhìn thấy dì giúp việc rời đi, Túc Bảo hỏi: "Ba, ba có quen dì Phạm không?"

Mộc Quy Phàm nói: “Ba không biết bà ta.”

Túc Bảo khó hiểu: "Vậy tại sao ba lại nói ba và dì Phạm là chỗ quen biết?"

Mộc Quy Phàm không xấu hổ nói: “Chúng ta đều là con cháu Viêm Hoàng, đây còn không phải là chỗ quen biết sao?”

Túc Bảo há hốc miệng, con cháu của Viêm Hoàng thì bé biết, vừa hay mấy ngày trước anh cả mới dạy học cho chị Hân Hân,

Nhưng... con cháu của Viêm Hoàng có thể dùng để giải thích ai cũng là chỗ quen biết của nhau ư?

Hai mắt tiểu Túc Bảo sáng ngời, bé cảm giác như vừa học được một điều gì rất lợi hại nhưng không sao giải thích rõ ràng được ~

Cố Tiểu Bát đứng bên cạnh: "..."

Con cháu của Viêm Hoàng... Không chỉ là chỗ quen biết, mà còn là họ hàng cơ đấy?

Người này dám nói, người kia dám tin.

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ xanh xao yếu đuối vội vàng bước ra, vì đang đi vội nên bà ta dừng lại ho dữ dội, khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt đỏ bừng.

"Ôi..xin lỗi...khụ khụ khụ..."

bà ta vừa nói vừa đưa tay ra làm động tác mời, càng vội bà ta càng ho dữ dội.

Một người phụ nữ khoảng ba - bốn mươi tuổi mà ho như một bà cụ bảy - tám mươi tuổi.

Mộc Quy Phàm lạnh giọng nói: “Không cần vội, cô ho xong trước đã.”

Quý bà: "……"

Túc Bảo không cảm thấy ba mình nói có gì không đúng, an ủi nói: "Ừm, dì Phạm, đừng lo lắng, ho từ từ thôi."

Quý bà: "……"

Theo quy trình thông thường thì nên hỏi ‘Cô ổn chứ?’, nhỉ?

Túc Bảo lặng lẽ nhìn dì Phạm trước mặt.

Trên đầu dì này có sát khí âm do ác quỷ lưu lại.

Nhưng không có ác quỷ trên người dì ấy.

Lạ thật……

Kỷ Trường nói: “Đây là sát khí do ác quỷ để lại, Túc Bảo, con có nhớ trước đây bà ta đã đến gặp Trần Thương Vũ không?”

Túc Bảo gật đầu.

Kỷ Trường tiếp tục, "Mặc dù Trần Thương Vũ độc ác, nhưng hắn thực sự là một đạo sĩ rất lợi hại, có lẽ ác quỷ gặp hắn nên đã bỏ chạy."

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ, hóa ra là như vậy!

Cố Tiểu Bát im lặng nghe.

Hừ... Mấy lý thuyết thường thường này cô bé cũng hiểu, còn lâu cô bé mới ngưỡng mộ Túc Bảo vì có sư phụ dạy dỗ.

Sau khi ho xong, bà Phạm mời Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và Cố Tiểu Bát đi vào.

"Anh tìm tôi có việc gì?" Phạm phu nhân hồ nghi, nhưng không khỏi liếc nhìn Mộc Quy Phàm.

Đương nhiên bà ta biết về nhà họ Mộc, kể từ khi nhà họ Mộc luôn miệng nói "Mộc chiến thần là cháu trai của nhà họ Mộc chúng ta" thì kết quả là, nhà họ Mộc đó đã bị Mộc chiến thần tát vào mặt, sau đó anh cũng đã trở nên nổi tiếng trong giới thượng lưu.

Bà Phạm không biết tại sao Mộc chiến thần lại đến gặp bà ta, trong giây lát bà ta cảm thấy hơi bất an.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK