Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Ngũ lập tức im lặng, vẻ mặt vô tội.

Nó đâu có nói gì sai đâu?

Tô Tử Lâm đang định củng cố nguyên tắc của mình và yêu cầu Túc Bảo cùng Tô Tử Du và con vẹt kia nhanh chóng rời đi.

Nhưng anh lại nhìn thấy Túc Bảo chớp mắt cầu xin: “Cậu hai, xin cậu đấy!”

Tô Tử Lâm: “...”

Cuối cùng, Hân Hân bỏ chạy ra ngoài như một con chó husky, theo sau là Túc Bảo và Tô Tử Du, Tô Tử Chiến. Mọi người lên xe, khởi hành đến khu vui chơi!

Tô Tử Lâm cảm thấy như bị vả mặt.

Tiểu Ngũ bám vào cửa sổ nhìn chiếc xe đang lao đi, đôi mắt đậu xanh lộ vẻ ấm ức: “Em đã không còn là thú cưng của chị nữa, chị còn nói muốn bứt lông em, tất cả tình yêu ngày xưa của chị đã đút cho con mèo kia.”

Cái Chuông ẩn nấp trong bóng tối lặng lẽ tiến lên một bước.

Thêm một bước.

Tiểu Ngũ không cảnh giác, cất giọng hát bi thương.

Đúng lúc này, một tia sáng phóng vút qua!

Tiểu Ngũ quác một tiếng bay lên, nhưng lại bị Cái Chuông giẫm chân đè lại.

Tiểu Ngũ: “Kết thúc rồi!”

Cái Chuông dùng chân ấn Tiểu Ngũ, ánh mắt lạnh lùng.

Nó luôn có cảm giác như con vẹt này đang chiếm hời từ nó.

Không chắc chắn lắm, nó phải kiểm tra lại.

Hảo hán Tiểu Ngũ biết tiến biết lùi biết co biết duỗi, nó nói: “Đại ca, đại ca, hoan nghênh ngươi, cám ơn ngươi đã tới chỗ ta! Đại ca, ngươi ăn gì chưa?”

Trong mắt Cái Chuông hiện lên một tia hung ác, nó há cái miệng như chậu máu, hung hăng cắn vào đầu con vẹt!...

Tiểu Ngũ: “!!!”

Tiểu Ngũ sợ đến bay màu, con mèo này đánh thật đó hả?!

Tiểu Ngũ vỗ cánh và hét lên: “Đại ca, ta sai rồi!”

Đáy mắt Cái Chuông lộ vẻ khinh thường, sau đó nó buông Tiểu Ngũ ra như đang đùa giỡn, hóa ra nó cố ý hù dọa Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ thoát khỏi móng vuốt của Cái Chuông, lập tức dang cánh toan bay đi.

Không ngờ vừa bắt đầu vùng vẫy thì lại bị chân Cái Chuông ghìm chặt.

Ánh mắt Cái Chuông như muốn nói rằng: Ngươi chẳng biết gì về tốc độ thực sự cả!

Tiểu Ngũ: “Đại Vương! Hãy tha mạng!”

Cái Chuông hứng thú nhìn Tiểu Ngũ: Tiếp tục nói đi.

Tiểu Ngũ: “Ba ơi!”

Cái Chuông buông Tiểu Ngũ ra.

Lần này Tiểu Ngũ không dám bay, ngồi xổm bất động, thở hổn hển, giả chết.

Nó đợi thời cơ con mèo không chú ý để bay vút lên trời!

Cái Chuông chỉ lặng im nhìn chằm chằm con vẹt, chờ khoảnh khắc con vẹt bay lên, nó sẽ lao tới đè con vẹt trở lại đất, để vẹt ta biết được thế nào gọi là tốc độ.

Con mèo và con vẹt đang ngồi xổm trên bậu cửa sổ, ẩn nhẫn chờ xem ai động đậy trước.

Mười phút trôi qua.

Nửa giờ trôi qua.

Một giờ trôi qua.

Cách đó không xa, cụ rùa chậm rãi đi ngang qua, vô cùng vui vẻ và tận hưởng cuộc sống nhỏ bé của mình.


Tiểu Ngũ bỗng nhiên hét lớn: “Nhìn kìa, là Túc Bảo!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK