Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Bảo: “Bà ngoại, mau tỉnh lại đi!”

Bà cụ Tô không nhịn được há miệng, nhưng bà chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn ở đầu lưỡi thì bàn tay hôi hám của ông cụ Tô đã đút vào.

"?"

Vẻ mặt ông cụ Tô đau khổ, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan, không cắn nữa! Muốn thì cắn tay tôi này, tôi da dày thịt béo.”

Ông cụ Tô đổ mồ hôi đầm đìa, ban nãy tay ông vừa mới chộp bát cơm của con chó, còn chưa rửa sạch... Có mùi thuốc bắc.

Bà cụ Tô giả vờ cắn một phát, bà cứ tưởng ông cụ Tô sẽ rút tay lại nhưng không ngờ ông cụ lại nhét tay vào tận cổ họng bà.

"Này..." Bà cụ Tô nắm lấy tay ông cụ Tô, cố gắng rút ra nhưng ông cụ càng muốn phân cao thấp.

Bà cụ Tô: "..."

Bà muốn chém ông già này bằng tay không!

"Ú ú ú…!" Bà cụ Tô trợn mắt, miệng ú ớ.

Ông cụ Tô: Ôi thế này thì mình càng không thể rút tay.

Túc Bảo nắm lấy tay ông cụ Tô, vội vàng nói: "Ông ngoại, bà ngoại con ổn rồi, ông mau rút tay ra đi..."

Ông cụ Tô lo lắng xác nhận: “Con chắc chứ?”

Túc Bảo: "Dạ! Chắc ạ!"

Ông cụ Tô lắc đầu: "Ông ngoại không dám chắc, chúng ta chờ xem tình hình thế nào đã."

Bà cụ Tô tát mạnh vào đầu chồng.

Bốp!

Ông cụ Tô lập tức thu tay lại, nói: "Lần này thì chắc rồi."

Mọi người: "..."

Cuối cùng thì bà cụ Tô cũng có thể nói được, tức giận mắng: "Ông đúng là hồ đồ…."

Lưỡi bà đau quá.

Túc Bảo ấn vào mu bàn tay của bà ngoại, vẻ mặt nghiêm túc: "Bà ngoại, đừng cử động."

Vừa rồi bé chạy vội quá nên không kịp mang cặp theo, đương nhiên không có lá bùa để dùng.

Tất nhiên, bé có thể quay lại phòng để lấy vài lá bùa, nhưng Túc Bảo không dám rời mắt khỏi bà ngoại bé.

Bé ngó nghiêng, cầm chiếc ly trên bàn lên, lấy khăn giấy ra và dùng ngón trỏ viết nguệch ngoạc lên khăn.

Sau đó bé ném khăn giấy vào ly, khăn giấy lập tức bốc cháy, Túc Bảo không buồn nghĩ ngợi mà lập tức ghé chiếc ly sát mũi bà cụ Tô.

Chiếc khăn giấy đang bốc cháy nhưng lúc này lại không có chút khói nào, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng mấy sợi lông đen bị hút ra khỏi mũi bà cụ Tô...

Kỷ Trường ở một bên há hốc miệng.

Vẽ bùa trên giấy? !

Phải biết rằng bùa cần được vẽ trên giấy dùng riêng cho việc vẽ bùa, nhưng những cao thủ chân chính có thể tùy theo tình hình mà phát huy tài năng của mình, ngay cả một hòn đá hay một chiếc lá cũng có thể trở thành công cụ sắc bén trong tay.

Nhưng Túc Bảo mới bốn tuổi!

Kỷ Trường lặng lẽ bay bên cạnh, lòng bỗng hơi u sầu.

Có lẽ, một ngày không xa, cô bé con không cần người sư phụ này nữa….

Bác sĩ gia đình đứng bên cạnh sửng sốt nhìn chiếc cốc rồi lại nhìn chiếc khăn giấy bị đốt thành tro.

Ô, tiểu tiểu thư nhà họ Tô có thể làm được phép thuật ư?

Ông cụ Tô ngẩng đầu lên liếc nhìn chú Nhiếp.

Chú Nhiếp ra hiệu mời: "Cảm ơn bác sĩ Tôn đã vất vả, mời đi hướng này!"

Bác sĩ Tôn nói: “Tuy bà cụ đã tỉnh nhưng tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra…”

Chú Nhiếp: "Được rồi! Lần này cảm ơn bác sĩ rất nhiều. Nhờ bác sĩ giúp đỡ kịp thời nên bà cụ mới không gặp tai nạn..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK