Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba tháng vừa qua, chỉ cần xuất hiện bất kỳ tin tức nào có liên quan tới ma quỷ, anh đều muốn đi điều tra một chút.

Anh rất lo lắng… Lo lắng bảo bối ngoan của mình còn sống hay không, nhưng bởi vì đủ thứ lý do mà quên mất bọn chúng.

Tô Cẩm Ngọc nhìn thấy mấy thứ kia sau đó cô cũng quét một lần, rất am hiểu thói quen của chúng.

Trò mất trí nhớ thường được dùng nhất… Lỡ như bé ngoan của anh cũng mất trí nhớ nữa thì sao đây?

Vì vậy anh nhất định phải tìm được con bé trước…

Bên phía nội thành.

Mộc Quy Phàm rời khỏi Trung Đại, biết rõ hy vọng xa vời nhưng sau khi đến xác nhận vẫn phải thất vọng, ánh mắt cũng đầy mệt mỏi khó tả.

Sau khi chiếc xe việt dã màu đen chạy đi.

Trong rừng cây nhỏ phía sau Trung Đại, một đứa bé và một phụ nữ bẩn thỉu bò ra.

Túc Bảo ngơ ngác nhìn xung quanh: “Ơ, nơi này là núi Hoang sao? Sao có cảm giác hơi khác lạ nhỉ?”

Diêu Linh Nguyệt giơ tay lên, mặt không thay đổi rút một cái gai gỗ nhỏ đâm trên cổ.

Kỷ Trường nói: “Gọi điện thoại cho ba của con trước đi.”

Túc Bảo nhìn vào bàn tay trống trơn.

Bé không có điện thoại.

Nhưng không sao, bé có thể mượn.

Nếu không được thì vẫn có thể đi tìm chú cảnh sát.

Túc Bảo và Diêu Linh Nguyệt ra khỏi rừng cây nhỏ.

Trung Đại nằm trong khu phát triển Tiên Hồ, bên này vắng người. Năm ấy, để kéo kinh tế khu vực này phát triển nên dời trường đại học sang đây.

Sinh viên Trung Đại khổ không thể tả, nói thẳng là “xuống quê”, so với nội thành phồn hoa náo nhiệt, nơi này thật sự giống hệt vùng làng quê.

Rừng cây nhỏ nằm ở phía sau Trung Đại còn hoang vu hơn, chẳng có một bóng người nào.

Túc Bảo đi cả một đoạn đường, mệt tới mức thở hồng hộc: “Sư phụ, con đói, đói bụng rồi.”

Kỷ Trường nói: “Cố gắng thêm chút nữa.”

Hắn nhìn xung quanh, không có ai.

“Sư phụ cõng con.”

Túc Bảo yếu ớt, mỏng manh gật đầu: “Dạ, dạ, dạ! Cảm ơn sư phụ!”

Bé ghé lên lưng Kỷ Trường, quỷ dựa người, chạy nhanh như bay.

Một bước của Kỷ Trường là bước đi cả hai cây số.

Diêu Linh Nguyệt: “?”

Chỉ có thể liều mạng đuổi theo.

Túc Bảo vội vàng nói: “Sư phụ dừng lại! Ôi, mợ cả…”

Cái đùi bị gãy kia của mợ cả được bé cố định giúp rồi nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đi đứng vẫn còn khập khiễng, lúc chạy càng rõ hơn.

“Chúng ta chờ mợ cả ở đây chút đi…” Mặc dù Túc Bảo đói bụng nhưng không thể nào vứt bỏ mợ cả lại.

Ban đầu Kỷ Trường còn định nói cõng bé về nhà họ Tô trước rồi quay lại đón Diêu Linh Nguyệt, nhưng ngậm miệng luôn.

Lỡ như trong thời gian đó Diêu Linh Nhạt đi lạc, Tô Tử Du chả liều mạng với hắn à.

Bên khu Tiên Hồ này có một khu ổ chuột rộng lớn, vẫn chưa khai phá, bất động sản chưa bao phủ hết.

Khoảng thời gian này rất nhiều người nên đi làm thì đã đi làm, người buôn bán thì đã đi buôn bán, rất ít người ở nhà, chỉ có một vài ông cụ bà cụ, bác gái, bà thím.


Túc Bảo hỏi mượn điện thoại mấy người liền nhưng bọn họ thấy dáng vẻ bẩn thỉu, tóc tai rối bời của Túc Bảo và Diêu Linh Nguyệt, người lớn hơn thần kinh còn không bình thường, trắng bệch tái xanh, vừa nhìn đã làm người ta kinh hãi, vội xua tay đuổi mấy người họ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK