Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Ngũ đang chuyên tâm phục kích chuẩn bị ngậm đầu rùa vào miệng, nói: "Ực…?"

Bình thường Túc Bảo ra ngoài chỉ mang theo Tiểu Ngũ và ông nội rùa, còn Huyền Linh… Cơ thể nó quá lớn nên Túc Bảo không mang theo được.

Túc Bảo nghiêm túc hỏi ý kiến ​​của Tiểu Ngũ: “Chúng ta có thể đưa con chó này về nhà được không?”

"Mày và Huyền Linh sẽ không ức hiếp nó chứ?"

“Nếu đem nó về, mày có thể dạy nó nói chuyện được không?”

Tiểu Ngũ: "..."

Ực…! Hai câu trước còn dễ bàn bạc.

Nhưng câu cuối cùng thì có hơi làm khó một con “chim” quá rồi không?

Tiểu Ngũ nghiêng đầu nhìn con chó bên ngoài qua khoang không gian, đột nhiên dùng miệng mở khóa kéo ra rồi đứng trên túi thú cưng nhìn chằm chằm con chó hoang.

Không biết trong đầu nhỏ bé của nó đang nghĩ gì, đột nhiên nó hưng phấn, bắt đầu xoay vòng vòng trên túi thú cưng.

Thấy Tiểu Ngũ im lặng, Mộc Quy Phàm nói: “Đưa nó đến trạm cứu hộ.”

Vẫn có thể yên tâm nếu tìm được một trung tâm cứu hộ chó mèo hoang đáng tin cậy đàng hoàng nghiêm túc.

Hai con chó này chắc là chó hoang, lông lởm chởm có hơi bẩn, cơ thể thì gầy trơ xương..

Qua một lớp bụi bẩn, hầu như không nhìn thấy được trên người chúng có vằn hay vết gì - chúng là giống chó Labrador, có lẽ không phải giống thuần chuẩn mà đã được lai với giống khác rồi, nhìn qua có hơi giống chó cỏ.

Con chó cẩn thận lùi lại một bước, đôi mắt đầy vẻ buồn bã và sợ hãi.

Không biết hai người trước mặt có giống như người vừa rồi hay không, cho nó chút hy vọng rồi lại tước đi.

Giống như vừa nãy nó đứng đợi ở đây rất lâu rồi, có rất nhiều người đi ngang qua đã dừng lại nhìn nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn lạnh lùng rời đi.

Dù con chó không hiểu nguyên lý “hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn”, nhưng nỗi tuyệt vọng, u ám sau khi bị chủ bỏ rơi khiến nó trở nên hèn mọn và không dám cầu xin thêm nữa.

Con chó cắn vào cơ thể người bạn đồng hành và gặp khó khăn kéo nó về phía bãi cỏ, nhưng nó thật sự quá gầy, không thể kéo xa hơn nữa.

Cố Tiểu Bát cau mày nói: "Được rồi, vẫn nên mang về đi."

Cô bé quay đầu đi với vẻ mặt “ghét bỏ”.

Túc Bảo thấy Tiểu Bát cũng có suy nghĩ giống bé, vui vẻ nói: "Phải không? Chị Tiểu Bát cũng có ý tưởng giống em! Chúng ta có cùng suy nghĩ!"

Cố Tiểu Bát: "..." Hừ.

Trên mặt cô bé lộ ra vẻ khinh thường, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, sau đó lại hạ xuống, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng...

Túc Bảo quay người hỏi: "Tiểu Ngũ, mày thấy thế nào?"

"Ông nội rùa, ông nghĩ thế nào?"

Ông nội rùa: "..." Dù sao thì nó cũng không thể nói được điều mình muốn nói.

Nó cảm thấy không sao cả, bên ngoài càng náo nhiệt thì cuộc sống của nó sẽ càng ổn định.

Nhìn xem, con vẹt chết tiệt phiền toái này từ khi đi ra ngoài đã bắt đầu nói liên hồi, thậm chí còn dùng mai của nó để mài mỏ.

Tiểu Ngũ đột nhiên bay tới trước mặt con chó, giẫm lên đầu nó, lắc đầu: "Này! Gọi ba đi!"

Nó thực sự đã học được chính xác "phù chú" mà Túc Bảo vừa làm, giọng nói của nó cũng giống hệt như Túc Bảo.

Mọi người: "..."

Con chó thật thà lương thiện hơi nheo mắt nhìn con vẹt phía trên đầu, sau đó rũ mắt nhìn Túc Bảo.

Bộ dạng này rất mỏi mỏi, mặc cho người ta bắt nạt.

Túc Bảo thở dài như người lớn: "Này, đi thôi, phải đưa mày đi tắm đã! Nếu không thì bà ngoại sẽ phải vất vả ra ngoài một chuyến nữa mất.”

Lần trước khi bé mang Huyền Linh về, bà ngoại đã phải đưa nó ra ngoài tắm.

Túc Bảo suy nghĩ một chút, quyết định cứ đưa con chó về nhà trước đã, nếu như nó không muốn ở trong nhà họ Tô thì bé sẽ thả nó đi.


Sau đó, bé xây một cái cũi trước nhà rồi ngày nào cũng bỏ đồ ăn cho nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK