Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Gia Gia cười nhạo: “Lời này mà em cũng tin cho được à? Dù sao thì chị cũng không tin, để chị xem lại cái đã.”

Vương Nghị Quang sốt sắng: “Chị còn xem nữa là không còn gì đâu! Chị có thấy bên trong còn bao nhiêu người đang chờ để ký hợp đồng không? Chẳng lẽ chị không biết ba cũng muốn ở đây sao? Chỉ cần ba vui là được rồi!”

Dù sao thì trong suy nghĩ của ba đã khắc sâu một điều rằng có thể tới nghĩa trang Thanh Sơn chính là tượng trưng cho thân phận cao quý.

Ba muốn vậy thì cứ vậy đi!

Vương Nghị Quang lải nha lải nhải: “Ba cũng đến thời kỳ cuối rồi, có thể sống được mấy ngày nữa chứ, dù bây giờ chị nói với ông ấy nghĩa trang Thanh Sơn không ổn, ông ấy không tin đâu, thà mua luôn cho ông ấy còn hơn! Ba mà vui thì sức khoẻ có thể tốt hơn chút, chị cứ tích cực quá làm chị không biết."

Vương Gia Gia nghe được những lời này thì lại do dự.

Em cô ấy nói không sai.

Ba bọn họ chính là loại người như vậy, một khi đã đánh giá nghĩa trang Thanh Sơn là nơi tốt, mà họ lại cứ khẳng định nơi đó không ổn, ông ấy cũng chỉ nghĩ họ không quan tâm ông ấy, không muốn vì ông ấy mà tốn tiền.

Vương Gia Gia thở dài một hơi: “Vậy được rồi…”

Đúng lúc này điện thoại cô ấy reo lên, là chồng cô gọi tới.

Đường dây bên kia lạnh nhạt nói: “Vương Gia Gia, nếu hôm nay em mà lấy tiền đi mua mộ, trở về chúng liền ly hôn.”

Vương Gia Gia nhíu mày: “Anh, anh có thể đừng nói chuyện khó nghe như vậy nữa không, anh cũng biết bây giờ ba em đã giai đoạn cuối rồi, sống không được mấy ngày, có gì thì có thể bàn lại sau khi em về mà.”

Người nọ có là người xấu thì cũng là ba cô ấy, còn bao ngày nữa đâu, sao phải so đo nhiều như vậy làm gì.

Bảo cô ấy trơ mắt nhìn ba ruột đau đớn chết đi, cô không làm được… thật sự không làm được.

Làm con gái của ba, cô ấy đang làm chuyện cô ấy cần làm, cô chỉ muốn không thẹn với lương tâm thôi mà…

“Chẳng lẽ tiễn đưa ba mẹ đến nơi chín suối không phải việc mà con gái cần làm sao?” Vương Gia Gia mỏi mệt nói.

Giọng nói mỉa mai của chồng cô ấy truyền đến: “Đúng là việc cần làm thật, anh cũng đâu có nói là không nên! Nhưng vậy thì cũng phải là em và em trai em góp tiền, tại sao đều là em chi hết, em cảm thấy vậy là nên à?”

“Nếu em trai em cũng góp tiền, anh không nửa lời phản đối, anh ta chỉ cần bỏ ra năm vạn thôi là anh sẽ không nói gì!"

Vương Gia Gia nghẹn họng trong chốc lát.

Cô ấy ấp úng nói: “Anh còn không biết sao, em trai em làm gì có tiền…”

Đầu dây bên kia châm chọc mỉa mai: “Không có tiền là cái cớ cũng có thể lấy ra được à? Anh lười lảm nhảm với em, dù sao thì anh cũng đã hết lời rồi.”

Nói xong, anh ấy lập tức cúp máy.

Vương Nghị Quang hỏi: "Anh rể nói gì vậy chị?”

Vương Gia Gia tức giận nói: “Ý của anh ấy là việc mua mộ phần phải là em với chị cùng nhau gánh vác, ít nhất em cũng phải chi năm vạn, nếu không sẽ ly hôn với chị.”

Vương Nghị Quang cạn lời.

Anh ta cực kỳ bất mãn nói: “Anh rể quá không hiểu chuyện rồi! Đây là chuyện nhà chúng ta, anh ấy nhúng tay vô làm gì? Tiền của chị cũng là do chị tự làm ra, đâu phải anh ấy đâu, ai cần anh ấy quan tâm.”

“Chị, em nói chị nghe, loại người này nếu muốn ly hôn liền ly hôn, đừng giữ làm gì!”

Vương Gia Gia không hé răng.

Ly hôn? Em ấy nói ra cũng nhẹ nhàng thật.

Vương Gia Gia vô cùng phiền muộn, tiền này cô có thể tự chi được, chi tiền trả hết công ơn của ba, thế nhưng sau đó sẽ phải ly hôn.

Không trả tiền thì cô biết ăn nói sao với bên ba đây?

Không lẽ cô sai thật rồi sao?

Khi có đủ tiền và khả năng, cô muốn chăm sóc người ba đang ở ung thư giai đoạn cuối có thể ra đi thanh thản là sai ư?

Tương lai trở nên mịt mù, hiện giờ Vương Gia Gia thật sự vô cùng mê mang.

Ngay khi cô lâm vào mờ mịt, trong đầu cô hiện lên câu nói của Túc Bảo: “Dì ơi, lúc nào nên ngốc nghếch thì ngốc nghếch, lúc nào không nên ngốc nghếch thì phải cân nhắc mọi chuyện kĩ càng nhé!”

Vương Gia Gia lập tức đưa ra quyết định, cô ấy nói: “Hôm nay muốn đặt phần mộ này cũng được thôi, hai mươi lăm vạn, chị chỉ ra mười lăm vạn, em là con trai chi mười vạn không quá đáng đâu nhỉ?”

Vương Nghị Quang lập tức sợ ngây người, ngay sau đó anh ta kích động nói: “Em phải đi đâu kiếm mười vạn đây? Em không có mà! Chị làm gì cũng nghe lời anh rể vậy, ba chúng ta không quan trọng bằng anh ấy sao?”

Vương Gia Gia đã đưa ra quyết định thì sẽ không thay đổi: “Em có thể đi vay, không thì cũng có thể bán nhà mà.”

Hai năm trước cô ấy đã đầu tư mua cho anh ta hai căn hộ, bây giờ giá nhà tăng rồi, bán đi ít nhất cũng nhận được hơn trăm vạn.

Vương Nghị Quang càng kích động: “Không thể nào! Sao có thể bán nhà của em chứ, rõ ràng chị có tiền mà còn ép em bán nhà, trên đời này có người chị nào như vậy chứ?”

“Chị nhìn chị nhà người ta xem, chị của một bạn học lớp em, người ta mua nhà, mua xe cho bạn đó, sính lễ hay hôn lễ gì đó cũng cho chị cậu ấy lao lực, chị có tiền không nói, mà còn bảo em bán phòng…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK