Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bé con mới bốn tuổi mà đã nói chuyện lấy chồng với cháu rể như thế nào rồi...

Không, năm tuổi mới đúng.

Ông cụ Tô đột nhiên cảm thấy buồn bã, ông liếc nhìn lịch.

Hôm nay đã là ngày 27 tháng 3.

Kế hoạch ban đầu của nhà họ Tô là đến khu vui chơi đảo Nghê Quang vào ngày sinh nhật của Túc Bảo để kỷ niệm sinh nhật lần thứ năm của bé.

Không ngờ lần này bé thất lạc nên bỏ lỡ, khi bé quay lại thì đã năm tuổi rồi.

Đang nói chuyện, một đạo ánh sáng xanh từ trên lầu bắn xuống, Tiểu Ngũ nhào vào ngực Túc Bảo.

“Chị yêu! Em nhớ chị quá! Ngày đầu tiên chị đi, em nhớ chị! Ngày thứ hai chị đi, em nhớ chị! Ngày thứ một trăm chị đi, em vẫn nhớ chị! Em nhớ chị mỗi ngày! Chị luôn ở trong giấc mơ của em!!”

"Nghe người khác nói chuyện vu vơ, rõ ràng không liên quan gì mà trong đầu em vẫn nghĩ đến chị!"

Nó nghiêng đầu vùi vào ngực Túc Bảo, lẩm bẩm: “Vạn vật nhớ chị cũng không bằng em nhớ chị, vạn vật yêu chị cũng kém em yêu chị. Trong dịp lễ Thanh Minh trời mưa to, em cô đơn muốn chết, trời xanh bao la, phóng tầm mắt nhìn về phương xa, đột nhiên không nhìn thấy bò và cừu. ..."

Khóe miệng mọi người co giật.

Con vẹt này ồn ào thật!

Túc Bảo xoa bụng, muốn tắm rửa sạch sẽ nhưng bà cụ Tô khẳng định ăn no quan trọng hơn sạch sẽ nên bé tiếp tục ăn.

Bát của Túc Bảo đã đầy ắp, các cậu của bé đều thi nhau gắp đồ ăn cho bé, địa vị của Mộc Quy Phàm có xu hướng giảm xuống nên anh vội lấy một cái bát khác rồi gắp thức ăn vào bát cho bảo bối của anh.

Không ngờ chỉ một lúc sau, chiếc bát mới cũng đã đầy.

Bát của Diêu Linh Nguyệt đơn giản hơn nhiều, dù sao mọi người cũng không tiện gắp thức ăn cho cô.

Nhưng đồ ăn cũng được chất thành một ngọn núi nhỏ - tất cả đều do bà cụ Tô nhồi.

Tô Nhất Trần gắp một miếng thịt cho vào bát của Diêu Linh Nguyệt rồi nói: “Ăn đi em.”

Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào miếng thịt.

Sau đó cô lặng lẽ cho cả miếng vào miệng, má phồng to.

Một lớn một nhỏ, hệt như hai con sóc nhỏ đang bận ăn.

Cuối cùng đồ ăn trong bát cũng đã được ăn hết, Túc Bảo tựa người vào ghế sờ cái bụng tròn trịa: "Phù! Tròn rồi!"

Diêu Linh Nguyệt cũng dựa vào ghế sờ bụng: "Tròn xoe luôn!"

Bà cụ Tô nói: “Không, con chưa đủ tròn”.

Bà thực sự không dám nhồi nhét vào bụng Túc Bảo nữa.

Nhưng hình như Diêu Linh Nguyệt có thể ăn nhiều hơn.

Bà cụ Tô múc một bát tổ yến mứt táo tàu đưa cho Diêu Linh Nguyệt: "Ăn thêm chút nữa đi, mẹ nghĩ con vẫn chưa no."

Diêu Linh Nguyệt nhìn tổ yến mứt táo rồi lại nhìn vào bụng mình với vẻ mặt ngây thơ.

Nhưng sau đó cô vẫn bưng bát lên và ăn.

Bà cụ Tô hài lòng, múc thêm một bát nữa cho con dâu, sau khi ăn liền ba bát, Diêu Linh Nguyệt không chịu ăn nữa.

Cô thực sự đã no căng.

Bà cụ Tô gật đầu: “Được rồi, chúng ta ăn bát súp gà đen lần cuối nhé!”

Nhồi tiếp.

Diêu Linh Nguyệt: "..."

Mọi người: "..."

Túc Bảo ngồi xem như vậy là đủ rồi, bé vội vàng chạy lên lầu: "Bà ngoại, con đi tắm nha!"

Diêu Linh Nguyệt thở dài rồi đứng dậy: "Tắm… thơm tho!"

Bà cụ Tô: “Ngồi ăn hết bát canh đi, nếu không tối sẽ đói đấy con.”

Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống, bưng bát lên uống cạn như đang uống rượu với Võ Tòng.

Sau đó cô nhanh chóng bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK