Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Bảo cũng ôm chặt Tô Nhất Trần: “Cậu cả, Túc Bảo không sao đâu, đừng buồn nhé!”

Tô Nhất Trần khàn giọng nói: "Cậu cả xin lỗi..."

Đó là lỗi của cậu cả.

Cậu cả đã không bảo vệ được con.

Trong ba tháng qua, Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm là hai người tự trách bản thân nhiều nhất, Túc Bảo biến mất trước mắt họ, họ nhìn trận tuyết lở ập xuống nhưng không thể làm gì được.

Đưa bé ra ngoài nhưng không mang bé trở lại, Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm đã phải chịu đựng xiết bao đau khổ!

Sau khi nhận được tin,

Tô Dĩnh Nhạc, Tô Nhạc Phi, Tô Ý Thâm, Tô Tử Lâm và Tô Lạc - những người vẫn đang tìm Túc Bảo ở bên ngoài cũng đã vội vã về đến trang viên.

Tô Dĩnh Nhạc xin nghỉ phép, còn Tô Ý Thâm cũng không thực hiện bất kỳ cuộc phẫu thuật nào nữa - vì họ sợ bị phân tâm.

Khi đến bệnh viện, cậu út chỉ quản lý việc thăm khám ngoại trú và khám bệnh, mọi thứ dường như quay trở lại thời điểm Tô Cẩm Ngọc vừa biến mất.

Nhìn thấy cô bé con trước mặt, bọn họ đều có cảm giác như đang nằm mơ, lưng căng cứng, cổ họng không dám phát ra âm thanh.

Cũng giống như bà cụ Tô, họ sợ rằng mọi thứ trước mắt chỉ là một giấc mơ và nếu quá ồn ào, họ sẽ choàng tỉnh khỏi giấc mơ.

Tô Ý Thâm ngồi xổm xuống, giằng lấy Túc Bảo khỏi vòng tay của Tô Nhất Trần, nghẹn ngào nói: "Túc Bảo! Cậu út rất nhớ con... rất nhớ rất nhớ con..."

Túc Bảo ôm cậu út, vỗ lưng anh và nói: "Túc Bảo cũng nhớ cậu út rất nhiều!"

Tô Lạc đứng bên cạnh, nắm chặt hai tay đặt lên môi, giọng khàn khàn: "Nhóc con, con đã đi đâu suốt ba tháng vậy..."

Tô Tử Lâm im lặng, môi mím chặt.

Tô Dĩnh Nhạc dịu dàng nói: "Trở về là tốt rồi... con không sao thì tốt rồi..."

Anh không khỏi quay đầu nhìn sang một bên, ho nhẹ để che đậy cơn nghẹn ngào.

Tô Nhạc Phi không quan tâm hình tượng, anh giật lấy Túc Bảo khỏi vòng tay của Tô Ý Thâm rồi khóc nức nở.

"Bảo bối của cậu năm! Con dọa cậu năm sợ chết khiếp rồi! Cậu năm còn tưởng rằng con sẽ không bao giờ quay lại..."

Cũng giống như Ngọc nhi của anh, lạc đường không bao giờ trở lại, lúc gặp lại nhau đã là âm dương cách trở!

Họ rất sợ hãi, thực sự sợ hãi!

Bây giờ Túc Bảo trở lại, trong giây lát cảm giác như được chuộc lỗi, Tô Nhạc Phi bật khóc.

Túc Bảo vỗ lưng cậu năm an ủi: "Không khóc nữa nào, cậu năm của con đừng khóc nữa, Túc Bảo đâu có bị sao đâu! Con còn vác về một bảo bối siêu to nha!"

Tô Nhạc Phi hoàn toàn không quan tâm đến bảo bối trong miệng Túc Bảo.

Anh chỉ quan tâm đến Túc Bảo của anh.

Bà cụ Tô bưng móng giò heo đi ra, lập tức trừng mắt: "Lớn chừng này rồi còn khóc, xấu hổ quá! Để Túc Bảo đi ăn nhanh lên."

Người bà có thể chặt người bằng tay không bất cứ lúc nào đã quay trở lại.

Ngoài việc hốc hác hơn, dường như bà không có gì khác biệt so với trước đây.

Tô Nhạc Phi lau nước mắt, không đành lòng buông Túc Bảo ra, lẩm bẩm nói: "Làm việc ở gần nhà tốt thật, giờ lão lục lão thất chỉ có thể lo lắng suông trong điện thoại."

Hai người đó về vội ngay trong đêm cũng không kịp ôm Túc Bảo, bởi lát nữa Túc Bảo nhất định sẽ đi ngủ.

Tô Nhạc Phi lại lầm bầm: "Khi Túc Bảo lớn lên, Túc Bảo học đại học ở đâu, cậu năm sẽ đi công trình ở đó... Khi Túc Bảo kết hôn, cậu năm sẽ chuyển đến cạnh nhà con và xây một tòa nhà bên cạnh."

“Nếu cháu rể dám đối xử tệ với con, chỉ cần hai đứa cãi nhau một phút, cậu năm sẽ nhảy sang tát vào mặt cháu rể ngay lập tức.”

Khoảng cách xa nhất cũng không thể xa hơn một thành phố.

Nếu buổi sáng cãi nhau thì buổi chiều cháu rể sẽ bị ăn tát.


Ông cụ Tô lạnh lùng mắng: "Con đang nói linh tinh gì thế hả!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK