Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện thú cưng.

Đây là bệnh viện thú cưng tốt nhất gần đây, Mộc Quy Phàm tùy ý tìm kiếm các bệnh viện ở gần, không ngờ đến nơi lại có không ít người.

Nơi này có đủ loại thú cưng, phần lớn là chó mèo, ngoài ra còn có chuột đồng, vẹt, thậm chí cả thỏ, lợn...

Tiểu Ngũ tựa đầu vào khoang không gian, cảm giác như được trông thấy thế giới bao la rộng lớn, nó kêu lên một tiếng và bắt chước giọng nói của trẻ con trong đoạn video ngắn: "Cái gì á? Đây là cái gì á?"

Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào một con lợn nhỏ thơm tho đang được ôm trong vòng tay của chủ nhân.

Túc Bảo trả lời: "Đó là con heo nha."

Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào con vẹt xanh đến phát sáng như nó đang bị nhốt trong chiếc lồng.

"Nè nè, là đực hay cái thế?"

Sau khi chòng ghẹo nhầm vẹt đực lần trước, Tiểu Ngũ đã trở nên cảnh giác hơn.

Nhưng không ai thèm chú ý đến nó.

Túc Bảo theo ba bé đưa con chó đi cấp cứu và rửa dạ dày.

Hai ba con vô cùng nổi bật, một người rất cao rất anh tuấn, một người thấp lùn đáng yêu, ai đi qua cũng không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại.

Mộc Quy Phàm ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng cấp cứu, một tay chống vào lưng ghế như đang bảo vệ Túc Bảo trong vòng tay mình.

Tay còn lại của anh thản nhiên đặt lên đầu con chó hoang mà anh nhặt được trên đường về từ nhà bà Phạm.

Con chó hoang không dám nhúc nhích.

Nó lặng lẽ nhìn người đến kẻ đi, ánh mắt thoáng hiện sự rụt rè và thê lương.

Hầu hết những chú chó đến gặp bác sĩ đều được chủ nhân ôm vào lòng, các chủ nhân đều rất thương thú cưng của mình, những thú cưng kia cũng vô cùng dễ thương và mềm mại, lông sạch đẹp.

Điều này làm con chó hoang nhớ lại quá khứ, nó cũng từng được chủ nhân của nó ôm như thế này.

Nhưng một ngày nọ, chủ nhân lái xe đưa nó đi lượn. Nó tưởng chủ nhân đang dắt đi chơi nên vui vẻ chạy ra ngoài.

Khi quay lại, trông thấy xe của chủ nhân đang lao đi, nó đuổi theo nhưng không kịp.

Sau đó nó bị lạc và không bao giờ tìm được đường về nhà.

Nó nghĩ chắc chắn chủ nhân đã quên rằng nó chưa lên xe nên mới rời đi một mình như vậy, nhất định không phải cố ý...

Đôi mắt của con chó hoang khẽ động rồi dần trở nên ảm đạm.

Mộc Quy Phàm đặt lòng bàn tay lên đầu con chó hoang như đang gác tay lên miếng đệm tay, bình tĩnh nói: “Đừng nhúc nhích, lát nữa tao sẽ đưa mày đi tắm.”

Con chó hoang thật sự bất động, thỉnh thoảng lại liếc nhanh về phía Mộc Quy Phàm, rồi nhìn về phía Túc Bảo.

Một cô gái xinh đẹp trong đại sảnh vươn cổ nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc đã tìm thấy Mộc Quy Phàm.

Anh có ngoại hình nổi bật và rất cao, ngay cả khi ngồi xuống anh ấy cũng cao hơn những người khác.

Đáy mắt cô gái chất chứa niềm vui, cô ta nhanh chóng điều chỉnh nét mặt như đang lo lắng.

"A… hai người ở đây à! Con chó thế nào rồi? Nó vẫn ổn chứ? Bác sĩ đã nói gì?"

Vừa nói, cô gái vừa nhìn vào phòng cấp cứu với ánh mắt lo lắng.

Mộc Quy Phàm lấy tay xoa đầu con chó hoang.

Anh ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cô gái: “Cô tên gì?”

Con chó cảm nhận được sát ý, chân nó không khỏi run rẩy.

Cô gái ngơ ngác nói: "Tôi là Bạch San San, anh gọi San San là được."

Ngoài mặt cô ta trưng ra vẻ ngạc nhiên đáng yêu, thực ra trong lòng đang hét lên ‘anh ấy đã hỏi tên mình kìa! Anh ấy đã để ý đến mình! Ahhh…’


Lúc này, Bạch San San gần như quên mất sự tồn tại của con chó, cô ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mộc Quy Phàm, tiếp tục nhìn phòng cấp cứu với vẻ mặt lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK