Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả, cô trượt chân và lăn vào một đống tuyết.

Tô Tử Du: "..."

Tô Nhất Trần: "..."

Tô Tử Du vội vàng mở cửa xe, nhưng Tô Nhất Trần đã mở cửa, nói: "Đừng ra ngoài, tuyết dày lắm."

Tô Nhất Trần dẫm lên tuyết, bộ quần áo đen của anh dính đầy những đốm tuyết trắng.

“Em có thể đứng dậy được không?” Tô Nhất Trần đưa tay ra.

Diêu Linh Nguyệt nằm trong tuyết và nhìn anh chằm chằm.

“Con hàu…” Cô nói.

Tô Nhất Trần: "?"

Thèm ăn hàu ư?

Anh nắm lấy một tay cô, kéo cô đứng dậy: "Lúc về anh sẽ kêu người làm cho em ăn."

Diêu Linh Nguyệt cau mày, cố gắng nhớ lại, lặp đi lặp lại: "Rửa..."

Cô nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp trước mặt, trên tóc anh có những bông tuyết bay lơ lửng, nhưng anh khẽ cau mày, vẫn không hiểu ý cô.

Diêu Linh Nguyệt lại cố gắng hết sức, sau khi nói lắp vài lần, cuối cùng cô cũng nói ra được chữ mình muốn nói: "Thích."

Tô Nhất Trần hơi giật mình.

Cô gái trước mặt có khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vô cùng xinh đẹp, hàng mi đen hơi chớp nhẹ, mỗi lần nói chuyện cô đều phải tốn không ít sức lực, nhưng cô luôn rất cố gắng.

Cô đưa tay ra như muốn đưa cho anh thứ gì đó.

Tô Nhất Trần vô thức đưa tay ra, nhìn thấy cô đặt vào tay anh một nắm tuyết trộn đất, hơi bẩn.

Diêu Linh Nguyệt lặp lại: "Thích!"

Cô nhìn anh, nói rõ ràng: “Hàu thích bùn!” [1]

[1]: ‘Hàu thích bùn’ và ‘Rất thích anh’ chỉ hơi biến âm một chút ở âm cuối cùng.

Tô Nhất Trần đã hiểu, anh chỉ nghe thấy tiếng gió tuyết thổi qua, giọng nói trong trẻo của cô vang vọng bên tai anh, cô nói cô thích anh lắm!

Hóa ra là vậy……

Mấy lần cô nói trước đây không phải tắm hay rửa gì hết.

Mà là ‘thích’!

Khi Tô Nhất Trần hoàn hồn, Diêu Linh Nguyệt đã đặt chân lên con đường núi vắng vẻ, chỉ để lại một bóng lưng.

Ngọn núi bị tuyết dày bao phủ, chỉ có cô đi một mình, từng bước một, vô cùng kiên định.

Tô Nhất Trần mím môi, nhìn tuyết trong lòng bàn tay.

Anh nắm chặt hai tay, tuyết chưa tan trong tay Diêu Linh Nguyệt đã nhanh chóng biến thành một vũng nước trong tay anh.

Túc Bảo ngồi ở trong xe, Kỷ Trường nói: "Sau ngày đông chí này, tiễn mợ cả của con đi thôi!"

Hắn nhìn cuốn sách nhỏ, lạnh lùng nói: "Để mợ cả con ở lại càng lâu thì càng bất lợi cho con."

Túc Bảo bĩu môi hỏi: "Lại là tên Diêm Vương ngu ngốc đó à? Nếu con không thả mợ cả đi thì tên đó có tới bắt con không? Nếu có bản lĩnh thì cứ tới đây!"

Trán Kỷ Trường nổi lên những đường đen, hắn nhất thời không nói nên lời.

Túc Bảo đá hai bàn chân nhỏ của mình, khi chân bé cử động, đôi tất hình con vịt màu vàng trở nên linh hoạt.

Không biết bé đang nghĩ gì, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Sư phụ, con hiểu rồi, tối nay con sẽ nói với bà ngoại và những người khác."

Tô Tử Du cảm thấy có chuyện không ổn: "Em nói gì cơ?"

Túc Bảo không trả lời mà hạ cửa sổ xuống, nhoài trên cửa sổ xe ngơ ngác nhìn cậu cả ở phía xa.

"Cậu cả ơi ~" Túc Bảo vẫy tay với anh.

Tô Nhất Trần quay người lại, đang định giơ tay lên vẫy, nhưng không biết anh nhìn thấy gì mà đồng tử chợt co rút lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK