Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tử Du nhìn chằm chằm vào camera giám sát và kiểm tra lại nhiều lần.

Sau đó cậu tính toán rất nhiều thứ lộn xộn trên giấy, cũng không rõ đang tính toán gì.

Tô Nhất Trần mở cửa bước vào, liếc nhìn bàn làm việc của mình rồi nói: “Không cần tính nữa.”

Mộc Quy Phàm không tìm được thì chắc chắn họ không thể tìm được.

Tô Tử Du đặt bút xuống và giữ im lặng.

Tô Nhất Trần ngồi bên cạnh nói: "Con muốn hỏi gì thì cứ hỏi."

Tô Tử Du lập tức quay đầu lại hỏi: "Ba, ba với mẹ con làm thế nào để sinh ra con và anh trai con?"

"Sinh con khi bật đèn hay tắt đèn ạ? Tại sao ba không nhìn thấy mặt mẹ con?"

Tô Nhất Trần nhất thời câm nín.

Túc Bảo vừa bước vào phòng cũng hồ nghi không thôi.

Khi đến cửa, Túc Bảo và ba bé phát hiện bầu không khí trong phòng không ổn lắm nên ngại làm phiền hai ba con Tô Tử Du.

Bây giờ, Túc Bảo cảm thấy thật thần kỳ khi nghe đến khái niệm tắt đèn sinh em bé và bật đèn sinh em bé.

Hoá ra khi sinh em bé còn có thể chọn bật hoặc tắt đèn, vậy khi sinh em bé bật đèn hay tắt đèn sẽ tốt hơn nhỉ?

Túc Bảo nhìn Mộc Quy Phàm bằng ánh mắt sáng ngời, ngày xưa khi sinh bé, ba mẹ tắt đèn hay bật đèn?

Bé thích tươi sáng hơn, ánh sáng khiến mọi người cảm thấy vui vẻ và an toàn.

Mộc Quy Phàm như nhìn thấy sự hồ nghi của Túc Bảo, khóe miệng anh khẽ giật, cố gắng phớt lờ đôi mắt sáng ngời của cô bé con, nhưng anh không thể.

Anh hạ giọng nói: "Tắt đèn sinh em bé."

Túc Bảo lập tức bĩu môi, ghé sát vào tai Mộc Quy Phàm, phát hờn nói: “Vậy lần sau khi sinh con, ba mẹ cho con chọn bật đèn hay tắt được không?”

Mộc Quy Phàm: “…”

Chuyện này... có thể có lần sau được ư?

May mắn thay, Tô Nhất Trần đã lên tiếng.

“Tắt đèn sinh em bé.” Anh nói ngắn gọn.

Tô Tử Du bối rối hỏi: "Sinh con và anh con đều tắt đèn ư? Vậy trước khi sinh cũng phải có lúc bật đèn chứ? Vừa tắt đèn là con với anh con được sinh ra luôn à?"

Tô Nhất Trần cũng đau đầu giống Mộc Quy Phàm.

Làm thế nào để giải thích điều này?

Nói rằng đó không phải là một ca sinh thường sao...?

Chẳng lẽ nói, lúc sinh Tô Tử Chiến, đối phương chủ động 'tắt đèn' bảy tám lần, khi sinh Tô Tử Du, chính anh là người chủ động 'tắt đèn' bảy tám lần?

Đêm đó phòng khách sạn tắt đèn, rèm cửa kéo xuống, trong phòng không có ánh sáng, khi tỉnh lại thì người đã biến mất.

Anh thực sự không biết người kia trông như thế nào.

Tô Nhất Trần trầm giọng hỏi: “Con thật sự muốn gặp mẹ mình sao?”

Tô Tử Du gật đầu không chút giấu diếm: "Con muốn hỏi mẹ lý do mẹ không cần con và anh trai con... Có phải vì con và anh trai không ngoan không."

Vẻ mặt lạnh lùng của Tô Nhất Trần thoáng dịu đi, anh thở dài: "Vậy nếu tìm được mẹ thì con có thể làm gì?"

Tô Tử Du lập tức im lặng.

Đúng vậy, có thể làm gì chứ, đón mẹ về ư?

Mẹ cậu rời đi đã mười năm, không chỉ mình mẹ cậu xa lạ với nhà họ Tô, nhà họ Tô cũng thấy mẹ cậu xa lạ, có lẽ ông bà nội sẽ không thể tha thứ cho mẹ cậu.

Nếu không đón về thì vừa gặp đã nói lời tạm biệt ư?

Vậy tại sao lại tìm kiếm mẹ?

Tô Nhất Trần sờ sờ đầu Tô Tử Du, nói: "Ngủ sớm đi con."

Tô Tử Du không đáp lời.

Nhìn thấy hai ba con nhà kia đã dừng cuộc đối thoại, Mộc Quy Phàm toan mở cửa đi vào nhưng lại bị Túc Bảo kéo lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK