Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Bảo chỉ vào ngôi nhà ma, vui vẻ nói với cậu ba: “Nhìn xem ~ đây mới là thứ con gái nên chơi nha!”

Tô Dĩnh Nhạc ôn hòa nho nhã đứng trước cửa nhà ma, mặc cho gió lạnh ùa qua.

Anh cố gắng nở một nụ cười dịu dàng: “Túc Bảo, con có chắc chắn muốn chơi cái này không?”

Túc Bảo gật đầu chắc nịch: “Dạ!”

Ảo tưởng của Tô Dĩnh Nhạc đã tan vỡ.

Chơi cái này, chi bằng chơi tàu lượn siêu tốc, máy nhảy và con lắc lớn...

Cậu ba mặt không đổi sắc, giọng vẫn dịu dàng: “Túc Bảo, con còn nhỏ, trẻ con không được vào nhà ma.”

Túc Bảo: “Tại sao trẻ con không được vào nhà ma?”

Cậu ba giải thích: “Vì sự phát triển tâm lý của trẻ chưa hoàn thiện nên rất dễ để lại bóng tối tâm lý”.

Túc Bảo:“Bóng tối tâm lý là gì?”

Cậu ba kiên nhẫn nói: “Đó là khi người ta bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, tỷ như gặp cú sốc nào đó khiến tâm lý bị tổn thương, hoặc quá sợ hãi thứ gì đó… dẫn tới một số phản ứng căng thẳng.”

Tô Dĩnh Nhạc cố gắng hết sức đưa ra lời giải thích đơn giản bằng những từ ngữ mà trẻ con có thể hiểu được, đến giờ phút này, anh vẫn là cậu ba nho nhã dịu dàng.

Túc Bảo vỗ ngực đảm bảo: “Cậu ba yên tâm, chỉ có ma quỷ mới có bóng tối tâm lý, chúng ta không có đâu.”

Cậu ba: “..”

Anh nhìn vào thông tin du khách cần chú ý, chỉ vào dòng trên cùng, nói dối không chớp mắt: “Nhìn cái này đi con, trên này viết trẻ em không được phép chơi.”

Túc Bảo không biết chữ, chỉ có thể nhận ra con số 14, nói: “Thông tin trên này nói 14 tuổi không được chơi. Chúng ta không phải thiếu niên 14 tuổi!”

Bé 4 tuổi rưỡi, chị Hân Hân vừa tròn 6 tuổi, anh Tử Du 7 tuổi còn anh cả 9 tuổi.

Nhìn xem, không hề có đứa trẻ 14 tuổi.

Hân Hân: “Chính xác!”

Tô Tử Du hỏi: “Chú Ba, trong đó nói trẻ em dưới 14 tuổi cần có người giám hộ đi cùng mới được vào. Không nói trẻ em không được phép vào.”

Tô Dĩnh Nhạc: “...”

Tô Tử Chiến vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, nhưng vẫn hóng hớt chuyện vui, nói: “Chú, chú sợ sao?”

Tô Dĩnh Nhạc: “...”

Phàm là chuyện không giải quyết được, cứ tìm anh cả!

Tô Dĩnh Nhạc gửi tin nhắn cho anh trai nói: [Túc Bảo muốn chơi ngôi nhà ma, nhưng em không thuyết phục được con bé.]

Tô Nhất Trần: [Để con bé đi.]

Tô Dĩnh Nhạc:?

Tô Dĩnh Nhạc sợ điếng người: [Trò này đâu có phù hợp với trẻ con nhỉ?]

Trong điện thoại, Tô Nhất Trần ngẫm nghĩ một lát.

Quả thực người không nên hù dọa người.

[Em chờ chút.]

Tô Nhạc Phi thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao anh cả cũng là ba ruột của Tử Du và Tử Chiến, nếu anh ấy không cho chơi thì hai cậu nhóc kia nhất định phải nghe lời, nếu hai cậu nhóc không chơi thì Túc Bảo sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của các anh trai.

Nửa phút sau.

Tô Nhất Trần: [Ổn rồi, anh đã sắp xếp ổn thỏa, em trực tiếp đưa bọn nhóc vào đi.]

Tô Dĩnh Nhạc? ? ? ? ?

Mười phút sau.

Tô Dĩnh Nhạc dẫn theo bốn nhóc đứng ở cửa vào nhà ma tầng một.

Anh thậm chí không biết mình đã vào bằng cách nào!

Cái quái gì vậy!

Không phải nói người dưới 14 tuổi không được vào sao...

Tô Tử Du cũng nói: “Chú xem, con vừa mới nói đó thôi, dưới 14 tuổi cần có người lớn đi cùng, không có nghĩa là không được vào…”

Đang nói chuyện, Tô Tử Du đột nhiên cảm thấy cổ mình ớn lạnh, lập tức ngậm miệng lại.

Chính xác thì ngôi nhà ma này được gọi là: Trốn chạy khỏi mật thất ma quỷ.

Họ phải băng qua cửa ải đầu tiên, tìm các vật phẩm để qua cửa ải hoặc giải quyết vụ án giết người ở cửa ải đó mới có thể bước vào cửa ải tiếp theo, cứ vậy cho đến khi thành công trốn chạy.

Vừa rồi Tô Tử Du chỉ nghĩ đến việc tăng KPI cho em gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK