Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàm Chỉ Quân sống trong căn hộ có một phòng ngủ, bếp là bếp mở, phía ngoài bếp là phòng khách có ghế sofa, trước ghế sofa có một bàn cà phê nhỏ.

Căn hộ không lớn, nhưng lại ngăn nắp, ấm áp, có thể thấy nơi này thường xuyên được dọn dẹp.

Túc Bảo ngồi trên sofa, cầm ly nước trái cây uống một ngụm, khẽ thở dài: “A~”

Đàm Chỉ Quân rót thêm cho bé một lý, do dự giây lát, cô ấy hỏi: “Túc Bảo, sao nửa đêm nửa hôm hai ba con em lại tới đây vậy…”

Ban ngày đụng phải chiếc Hummer của ba Túc Bảo, Đàm Chỉ Quân có thể đoán được hai ba con Túc Bảo là người có tiền, không thể nào sống ở khu vực này.

Túc Bảo cầm ly nước trái cây trên tay, bé đang nghĩ nên nói dối như nào…

Không đúng, ba bé nói đây không phải là nói dối, mà là nói gạt có thiện ý thôi!!

Ừm… nên trình bày sự dối gạt có thiện ý như thế nào được nhỉ?

Chợt, Mộc Quy Phàm lên tiếng: “Công việc của tôi gần như một cảnh sát hình sự, gần đây tôi đang điều tra một vụ án, vừa hay bên này có chút manh mối nên chúng tôi bèn tới đây!”

Đàm Chỉ Quân hơi hồ nghi.

Cái gì mà gần như một cảnh sát?

Còn nữa, đâu có đồng chí cảnh sát nào đi làm nhiệm vụ còn dẫn theo con gái của mình chứ…

Mộc Quy Phàm khoanh tay trước ngực, vừa mở miệng ra đã nói gạt: “Hôm nay tôi tan làm muộn, sau khi học xong lớp phụ đạo, Túc Bảo chờ tôi ở văn phòng cho đến tận lúc này.”

Đàm Chỉ Quân và Túc Bảo không hẹn mà cùng thầm thắc mắc, là như thế thật hả?

Đàm Chỉ Quân không tin, nhưng khi trông thấy gương mặt uy nghiêm và chính trực của Mộc Quy Phàm thì….

Chắc anh không nói dối đâu nhỉ?

Đàm Chỉ Quân hỏi: “Vụ án gì thế… liên quan gì tới tôi sao?”

Cô ấy nhất thời căng thẳng, cố gắng nhớ xem mình đã làm gì, nhưng ngoài việc thức đêm chơi điện thoại ra thì cô ấy chẳng làm gì phải chột dạ cả!

Chỉ có chuyện đụng xe ban ngày thôi….

Mộc Quy Phàm không phí lời, nói thẳng: “Dạo trước có một cô gái bị sát hạt, thi thể cũng mất tích.”

Đàm Chỉ Quân: “…”

Cô ấy bỗng thấy sợ hãi, thi thể… mất tích ư?

Đàm Chỉ Quân lắp bắp đáp: “Tôi…. tôi… cũng chưa từng nhìn thấy…. Không, không lẽ thi thể ấy ở chỗ ở của tôi à….”

Mộc Quy Phàm quét mắt nhìn khắp căn phòng.

Thi thể có ở đây không ai mà biết được!

Anh chỉ nghe Túc Bảo nói, có một nữ quỷ bị mắc kẹt ở nơi này.

Cô bé con còn nói một số người chết ngoài ý muốn sẽ không thể rời khỏi địa điểm tử vong của họ.

Thế nên anh bèn dựa vào điểm này để nói dối.

Anh chưa có thời gian trao đổi thêm với Túc Bảo nên trước mắt chỉ đành viện lý do này thôi.

“Gần đây cô có thấy hiện tượng gì bất thường không? Hoặc là nhìn thấy, nghe thấy gì đó?”

Mộc Quy Phàm mím môi, mặt lộ vẻ nghiêm túc, như thể chuyện anh đang nói hoàn toàn có thật.

Đàm Chỉ Quân vô thức đáp: “Không… không có.”

Túc Bảo bỗng bắt lấy tay Mộc Quy Phàm, thì thầm: “Ba ơi, trong tủ quần áo…”

Mộc Quy Phàm đứng dậy, lấy đôi găng tay từ trong túi ra.

Anh chậm rãi đeo găng tay vào, thờ ơ hỏi: “Không ư? Cô nghĩ kĩ lại xem nào.”

Túc Bảo đứng bên cạnh: Woa.

Tuy không hiểu ba đang nói gì.

Nhưng bé luôn cảm thấy dáng vẻ của ba lúc này rất chuyên nghiệp.

Đây có lẽ là điều mà bà ngoại vẫn luôn nói, làm ra vẻ đạo mạo nhưng lại ăn nói xằng xiên.

Bé lại học thêm được một thói xấu rồi!

Đàm Chỉ Quân bị khí thế của Mộc Quy Phàm bức ép, đầu óc cô ấy bắt đầu xoay chuyển, sau đó cô ấy sực nhớ ra điều gì đó, vội nói: “Có!”

Đàm Chỉ Quân hoảng hốt đứng dậy: “Gần đây tôi luôn ngửi thấy mùi chuột chết, không biết mùi này từ đâu mà có.”

Nói tới đây, da đầu của cô ấy đã tê dại.

Mùi chuột chế ư, không lẽ là…. mùi hôi thối của xác chết kia?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK