Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị gái đào hoa nói ở trong đó không có gì nguy hiểm cả, chúng ta có thể vào.”

Tô Tử Du cũng không muốn nghe mấy lời động kinh này của Diêu Kính Vân, cậu bé dẫn Túc Bảo đi vào trong hầm trú ẩn.

Bây giờ cậu bé vẫn chưa rõ ràng chuyện năm đó, đương nhiên sẽ không thả Diêu Kính Vân và Diêu Thi Duyệt đi, cậu bé dặn dò: “Trông chừng bọn họ.”

Diêu Kính Vân nhíu mày nhìn Túc Bảo.

Con nhóc này thật phiền phức, không thấy ông ta đang nói chuyện với gia chủ nhà họ Diêu sao, tự nhiên giật ống tay áo gia chủ nhà bọn họ gọi đi chỗ khác.

Đứa nhỏ nhà họ Tô quả nhiên là được thương nhân đầy mùi tiền nuôi ra, kiêu ngạo không có giáo dục.

Diêu Kính Vân lập tức đi theo sau.

Nữ quỷ áo cưới cười một tiếng: “Quan nhân, ngài đi đâu vậy nha ~”

Bàn tay trắng bệch của nó nắm chặt lấy cổ tay ông ta.

Diêu Kính Vân bị dọa đến mức hai chân xiết chặt, nước tiểu cố gắng nhịn nãy giờ suýt chút nữa tuôn trào.

Ông ta bình tĩnh lại, quát lớn: “Làm càn! Không thấy ta là trưởng bối của gia chủ các ngươi sao? Tránh ra!”

Nữ quỷ áo cưới kinh ngạc nhìn về phía quỷ đào hoa.

Quỷ đào hoa: “Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Đầu óc ngươi có bình thường không thế? Ai là gia chủ nhà họ Diêu các ngươi? Hừ!”

Diêu Kính Vân tức gần chết, mấy ác quỷ này theo dõi ông ta chặt chẽ, ông ta thật sự không dám làm bậy.

Được rồi, nhà họ Tô nuôi gia chủ mấy năm, không thân thiết với ông ta là chuyện bình thường, đợi cậu bé quay về họ Diêu, ông ta sẽ đích thân dạy cậu bé làm thế nào để quản lí đám quỷ này.
Đã là nô tài thì nên có dáng vẻ của nô tài!

Túc Bảo, Tô Tử Du và Tô Tử Chiến đi vào hầm trú ẩn.

Bên trong đen kịt, nếu như nói ngoài rừng cây có thể miễn cưỡng thấy được chút bóng thì nơi này cái gì cũng không nhìn thấy.

Tô Tử Chiến vẫn luôn không lên tiếng ấn đồng hồ thông minh trên cổ tay, một giây sau đó một ánh sáng mạnh mẽ chiếu sáng toàn bộ hầm trú ẩn.

“Oa!” Túc Bảo ngạc nhiên: “Thật sáng nha, so với “lửa” nhỏ tinh thần của em còn sáng hơn đó!”

Cô bé nói rồi ném ra một quả cầu lửa.

Tô Tử Chiến: “…”

Cái này của cô bé còn không lợi hại hơn đèn pin sao?

Túc Bảo một trái một phải kéo hai anh trai, dặn dò như người lớn: “Anh nhỏ, anh lớn, lát nữa gặp mợ, các anh muốn nói gì với mợ?”

“Nếu mợ không về với chúng ta thì sao bây giờ?”

Tô Tử Chiến và Tô Tử Du im lặng.

Túc Bảo quay đầu nhìn thoáng qua, cô bé vội vàng nói sang chuyện khác: “Vừa rồi chị gái đào hoa nói quan tài bị đóng đinh, lát nữa em sẽ gỡ ra nha!”

Đi qua hành lang rất dài, ba đứa nhỏ nhanh chóng đến chỗ sâu nhất trong hầm trú ẩn.

Đây là một nơi khá rộng, đỉnh hầm khá cao, khoảng chừng 3m, có các loại dây leo thích bóng râm trên vách, xung quanh dán đầy các loại bùa chú nền vàng chữ đỏ.

Nhìn quanh không còn thứ gì khác.

Tô Tử Chiến nghĩ rằng quỷ đào hoa nói bên trong có một cái quan tài được dựng lên, không ngờ là chôn dưới đất, bên trên không có nắp, miệng quan tài bằng với mặt đất…

Không hiểu sao Tô Tử Du cảm thấy khẩn trương, cậu bé cẩn thận nhích dần đến chiếc quan tài kia.
Đột nhiên muốn gặp mẹ của mình.

Tô Tử Du bỗng dưng không biết nên làm gì, cậu bé muốn hỏi mẹ gì đó, hỏi mẹ vì sao lại không cần cậu và anh trai sao…

Nội tâm mâu thuẫn cùng cảm xúc phức tạp, cuối cùng Tô Tử Du cũng đứng bên cạnh quan tài, khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, người cậu bé cứng lại!

Tô Tử Chiến nắm chặt lá bùa trong tay trong vô thức.

Túc Bảo lùi về sau một bước, sững người nói: “Chuyện này… Mợ làm chuyện gì đất trời không tha sao?”

Vừa rồi quỷ đào hoa nói bên trong có một người phụ nữ nằm trong quan tài, bị ghim xuống, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến việc ghim như thế này, chỉ nghĩ rằng nắp quan tài bị đóng lại!

Nhưng người trước mặt lại bị đóng đinh xuyên qua bàn tay, bàn chân, xương bả vai và xương hông cũng bị đóng trong quan tài!

Túc Bảo chỉ cảm thấy bàn tay mình có cảm giác đau nhức.

Vì sao lại như vậy…

Đúng lúc này, mắt của người trong quan tài giật giật, lại bắt đầu gào thét!

Vừa gào thét vừa cố hết sức để nâng bàn tay lên.

Những chiếc đinh ngày càng đâm sâu vào da thịt hơn do cô ấy dùng sức, cô ấy vừa dùng sức vừa giãy dụa, đinh ma sát với xương tạo ra âm thanh lạch cạch…

Người phụ nữ như không cảm thấy đau, vẻ mặt chết lặng, chỉ có thể thấy được sự chấp niệm mơ hồ trong ánh mắt cô ấy…

Mắt Tô Tử Du lập tức đỏ bừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK