Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lớn chừng này rồi, cô bé đã khóc bao giờ đâu?

“Cút!” Cố Thịnh Tuyết nói.

Túc Bảo vui vẻ cút đi.

Cố Thịnh Tuyết nghẹn họng. Sau một lát, cô bé không khỏi duỗi tay ra…

Kéo bó hoa lan hồ điệp trên mông xuống.

Đáy mắt cô bé thoáng hiện sự vui mừng hiếm có, cô bé ghé mũi lại ngửi.

Hương thơm thoang thoảng.

Rất nhẹ nhàng, gần như không ngửi thấy, nhưng cô bé rất thích.

Cố Thịnh Tuyết cẩn thận đưa tay ra, vừa toan chạm vào cánh hoa thì cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra.

Cố Thịnh Tuyết lập tức đặt bó hoa về mông, nằm nhoài ra giường làm bộ ngủ.

Mấy dì quỷ bên cạnh cười đến độ rơi cả đầu.

Túc Bảo nghiêng đầu hỏi: “Chị Tiểu Tuyết, em đi bắt quỷ thật nha, sau này chị không được nói em cướp KPI của chị đâu đó!”

Cố Thịnh Tuyết lạnh mặt nói: “Em phiền quá đấy!”

Cô bé thèm quan tâm tới một con quỷ ư?

Đúng là nực cười.

Bây giờ, điều duy nhất cô bé nghĩ đến chính là bà cụ hát đồng dao ở hành lang bệnh viện hôm qua, bà ấy nói em gái đang trong tủ quần áo, cầu xin chị gái đến gần….

Đây mới là việc cô bé muốn điều tra.

Còn những thứ khác đều là rác rưởi.

Túc Bảo yên tâm nói: “Được, em hiểu rồi.”

Dứt lời, Túc Bảo đóng cửa rồi ra ngoài.

Cố Thịnh Tuyết mở một mắt, cẩn thận nhìn cửa phòng bệnh.

Kết quả, cánh cửa lại bị đẩy ra!!

“Nếu chị thích lan hồ điệp thì lần sau em lại tặng chị nha!”

Nói xong Túc Bảo không đợi Cố Thịnh Tuyết trả lời, đóng cửa rời đi.

Cố Thịnh Tuyết: “…”

**

Trời cao mây đen che phủ vầng trăng.

Túc Bảo ngủ đến hai giờ sáng bỗng mở mắt ra, lật người, đeo chiếc ba lô nhỏ đã chuẩn bị sẵn.

“Tạm biệt Tiểu Ngũ…” Túc Bảo nói nhỏ: “Chị phải đi bắt quỷ đây!”

Chị Tiểu Bát vô cùng lợi hại, có thể tự mình đi bắt quỷ.

Còn bé thì lần nào cũng có anh trai hoặc cậu cả hoặc ba đi cùng.

Không thể tiếp tục như vậy được, bé cũng cần độc lập, phải vượt nóc băng tường như ba bé vậy!

Túc Bảo nghĩ được làm được, ra khỏi phòng ngủ, lặng yên không một tiếng động đi về phía bức tường mà lần trước ba bé đưa bé với anh trai về nhà.

Kết quả, khi Túc Bảo ngẩng đầu nhìn bức tường cao ngất, tủi thân nói: “Mình thấp quá!”

Dù có chồng hai Túc Bảo lên nhau thì cũng không cao bằng bức tường này đâu nha!

Túc Bảo dốc sức ném chiếc ba lô qua tường, nhưng ném không chuẩn nên chiếc ba lô đụng trúng tường rồi rớt xuống.

Túc Bảo thở dài.

Quả nhiên muốn vượt tường cũng phải cao lớn một chút, nấm lùn thế này thì chẳng làm được việc gì…

“Hay là quay về ăn hai bát cơm trước nhỉ…?” Túc Bảo trầm ngâm nhìn bức tường.

Bây giờ ăn cơm cũng không kịp cao lên, chắc phải bắc cái thang mới ổn.

Nghĩ tới đây, Túc Bảo vui vẻ quay người toan tìm cái thang.

Nhưng, bé lại nhìn thấy một người đứng sau lưng mình….

Túc Bảo sợ đến độ trái tim suýt chút nữa vọt ra khỏi cổ họng, ngón tay cũng run lẩy bẩy….

Hỏng bét, bị bà ngoại bắt tại trận rồi!

Bà cụ Tô trừng mắt nhìn Túc Bảo với vẻ không thể tin được.

“Ngoại đã nói mà, tối nay con vừa ăn xong đã nói rõ to về việc đi tắm với ngủ gì đó, hóa ra con muốn vượt tường?”

Túc Bảo: “…”

Trong tình thế cấp bách, Túc Bảo lập tức giơ tay lên, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm gì đó rồi đi về phía tòa nhà chính.

“Không nhìn thấy con…. không nhìn thấy con…”

Bà cụ Tô: “…”

Bà trơ mắt nhìn cô bé con giơ tay và nhắm mắt đi lướt qua bà.

Sau đó sực nhớ ra cái ba lô, Túc Bảo dừng bước, đi lùi về chộp lấy cái túi rồi chạy vù đi.

Bà cụ Tô trợn mắt, giận quá hóa cười.

Bà nhìn Mộc Quy Phàm, híp mắt hỏi: “Cậu dạy hả?”

Mộc Quy Phàm: “Dạy gì ạ? Bác đang nói gì thế?”

Bà cụ Tô cười lạnh: “Cậu dạy con bé trèo tường đúng không, hồi nãy nghe thấy tiếng động tôi ra đây thì thấy con bé đang thử trèo tường!”

Mộc Quy Phàm sờ mũi, mặt không đổi sắc đáp: “Không thể nào, Túc Bảo mới bốn tuổi, sao con dạy con bé trèo tường được chứ?”

Anh nói tiếp: “Cô bé con nào có ý đồ xấu gì, chẳng qua mộng du ấy mà!”

Bà cụ Tô lập tức nhớ tới lời người giúp việc đã nói lần trước, họ thấy một tên trộm vác hai cái bao tải trên vai rồi vượt tường nhảy vào nhà.

Vừa hay camera lại bị hỏng.

Giờ khắc này, chẳng cần nghĩ bà cụ Tô cũng hiểu ra mọi chuyện.

Bà cười lạnh, xăn ống tay áo lên: “Mộc! Quy! Phàm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK