Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Ý Thâm muốn khóc.

Thanh danh của anh, ngay cả một ngón tay của nữ giới anh còn chưa đụng vào nữa…

Vậy mà bây giờ anh đã trở thành đồ đàn ông cặn bã…

Túc Bảo tức giận nói: "Tiếp tục đi! Sau đó thì sao?"

Quỷ khẩu nghiệp thở dài, nói: "Sau đó cô gái kia không thể nào ở lại huyện được nữa, hết cách đành phải chuyển vào thành phố làm công nhưng lại bị người ta đào ra quá khứ lúc trước…"

Lúc nó nói đùa cũng không ngờ trò đùa này sẽ trở thành vết nhơ cả đời của cô gái, đi đâu cũng không xóa được.

Đúng là hơi quá đáng… Chính nó cũng không dám tin cô gái kia rời khỏi quê hương rồi còn bị người khác bám theo như vậy.

"Các ngươi thấy đó, chuyện sau đấy cũng đâu có liên quan đến ta đâu? Ta thừa nhận lúc đầu là ta sai, nhưng sau đó ta vô tội mà."

"Ngày mà cô ta tìm đến ta, các ngươi không biết kinh khủng như thế nào đâu!"

Quỷ khẩu nghiệp nói đến đây vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

"Cô ta chui từ gầm giường của ta ra đó!"

"Nửa đêm cô ta chui ra từ gầm giường của ta, tay còn cầm búa…"

"Cô ta muốn cùng chết với ta, các ngươi biết không, cô ta như phát điên vậy!"

Phụ nữ điên lên rất đáng sợ, cô gái kia cứ như vậy cầm búa điên cuồng đập xuống người nó.

Nó không có sức chống trả, rất nhanh đã ngã xuống.

Cô gái kia giẫm trên người nó, ánh mắt oán hận.

Rửa chân là sao?

Kỹ sư số 8 là sao?

Con mẹ nó anh chơi qua tôi rồi sao, 8 ngàn tệ một buổi tối thật sao?

Mỗi một câu nói của cô ấy là một nhát búa đập xuống người nó.

Cuối cùng đến khi đầu nó nát bét rồi vẫn không chịu dừng lại.

"Ta cứ như vậy mà chết." Quỷ khẩu nghiệp nói đến đây vẫn cực kỳ oán hận: "Lúc chết vô cùng kinh khủng, sau khi chết còn bị cô ta kéo đến mái nhà phơi nắng."

Hôm đó là ngày nắng lớn nhất trong năm… hạ chí.

Đúng giữa trưa, mười hai giờ trưa.

Chỗ nó ở cũng đúng là nơi dương khí hội tụ.

Hồn quỷ của nó cứ thế dính trên mái nhà, không ngừng lặp lại quá trình tử vong và phơi khô sau khi chết, ngày qua ngày… nhận không biết bao nhiêu thống khổ và tra tấn… Cho đến khi nó biến thành ác quỷ!

Túc Bảo nghe xong thở dài một cái trong lòng rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng đời ngươi!"

Quỷ lăng nhăng: "Đáng đời!"

Quỷ xui xẻo: "Chết không oan!"

Quỷ yếu ớt: "Oan chỗ nào chứ? Ta đứng về phía cô gái kia, đề nghị giết ngươi thêm lần nữa."

Dì xấu xí: "…Hừ, thật thối."

"…"

Túc Bảo học theo, bé đứng thẳng hung dữ nói một tiếng: "Thối!"

Quỷ khẩu nghiệp lập tức kêu to: "Ta cũng rất vô tội đó có được không! Ta đâu biết trêu đùa một chút lại biến thành chuyện lớn như vậy đâu? Nếu như biết ta chắc chắn sẽ không làm như vậy! Ta nói thật đó!"

Quỷ lăng nhăng đấm nó một cái: "Ngươi ăn phân rồi!"

Túc Bảo lại học theo, chân nhỏ giẫm trên ngực quỷ khẩu nghiệp: "Ngươi ăn phân rồi!"

Tô Ý Thâm: "…"

Bé ngoan nhà họ đột nhiên trở nên hung dữ, miệng hết nói "thối" lại đến "bạn ăn phân rồi"…

Anh đang cảm thấy rất sợ.

Cháu gái mềm mại đáng yêu ngoan ngoãn nhà họ hình như bị quỷ nhập rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK