Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông đi xuân tới.

Ánh mặt trời càng ngày càng gắt, băng tuyết tích tụ một mùa đông bắt đầu tan chảy.

Dòng sông đóng băng hiện tại đã khôi phục thành nước chảy róc rách, thuyền vớt xác trục vớt trên mặt sông không kể ngày đêm.

Núi hoang không chỉ bị san thành đất bằng, thậm chí còn bị đào thành một cái hố to.

Tô Nhất Trần lấy danh nghĩa đầu tư khai thác mua trọn mảnh đất lớn này, vốn cũng không ai dám khai thác, giữ lại cũng không thể làm hạng mục tài nguyên công cộng như là công viên hay cơ sở tập thể dục.

Cho nên Tô Nhất Trần thuận lợi lấy được văn bản phê duyệt, hiện giờ dù có đào mảnh đất này như thế nào cũng sẽ không có ai quản.

Dư luận chú ý tới nhà họ Tô hồi đầu, hiện tại cũng dần dần nguội lạnh.

Thỉnh thoảng cứ cách một đến hai tuần sẽ lại có truyền thông thầm lặng báo cáo tiến triển tìm kiếm tiểu thiên kim nhà giàu một chút.

Toàn bộ nhà họ Tô đều bị bao phủ bởi một tầng mây đen, Tô Dĩnh Nhạc xin nghỉ phép, Tô Vân Triều và Tô Cẩn Mặc phá vỡ nguyên tắc, âm thầm vận dụng quan hệ không ngừng tìm kiếm.

Hôm nay trong núi hoang “ào ào” một tiếng, nước trong sông chảy vào cái hố lớn, cộng thêm lượng nước do tuyết đọng từ mùa đông bị hòa tan, lập tức lấp đầy cái hố lớn.

“Rút nước! Rút cạn nước cho tôi!” Mộc Quy Phàm mặc áo gió màu đen, sừng sững đứng cạnh bờ hố trong núi hoang.

Núi hoang càng đào càng sâu, nếu tuyết vẫn chưa tan thì còn đỡ, đằng này nó lại dần chuyển hóa thành nước.

Bọn họ vừa đào vừa rút nước ra ngoài.

Mộc Quy Phàm sợ hãi... Sợ nhỡ đâu bé ngoan của anh đang ở bên dưới, vốn đang định bò lên, nhưng lại bị nước nhấn chìm thì phải làm sao đây?

“Gia chủ...!” Vạn Đào muốn nói lại thôi.

Ba tháng rồi!

Cho dù người có ở bên dưới, cũng lành ít dữ nhiều.

Trên đời này nào có ai bị chôn dưới đất ba tháng mà vẫn chưa chết chứ...

Nhưng Vạn Đào không đành lòng nói ra.

Vốn dĩ trước đó Mộc Quy Phàm còn có thể nói đùa vài ba câu với bọn họ, càng ngày càng thoải mái không bị trói buộc, bây giờ lại trở nên hung ác nham hiểm đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả hồi ở trên chiến trường khi xưa.

Có người đến hỏi nước ngầm đang tích tụ càng ngày càng nhiều, có muốn rút nước nữa không.

Vạn Đào thở dài, nói: “Rút, thêm mười thiết bị nữa.”

Tô Nhạc Phi đi tới, nói: “Chuyện rút nước cứ giao cho tôi.”

Anh ấy làm kỹ sư nên biết cách xử lý nó.

Tô Nhạc Phi nhìn cái hố khổng lồ trước mắt.

Ngọn núi hoang ban đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn cái hố to xuất hiện ở trước mặt.

Thật ra anh ấy cũng biết, ba tháng trôi qua, đã không còn hy vọng gì nữa rồi.

Nhưng nếu bọn họ đều dừng lại, khi ấy mới thật sự sụp đổ...

Chỉ cần không ngừng đào, không ngừng tìm kiếm, bọn họ có thể sống trong ảo tưởng, một ngày nào đó Túc Bảo sẽ trở về.

Tô Nhạc Phi xoay người, hốc mắt của người đàn ông cao lớn cường tráng không khỏi phiếm hồng.

Đúng lúc này, một cô bé mặc váy màu hồng phấn, ăn diện đẹp đẽ chạy tới, nhún nhảy một cái, mỗi lời nói cử chỉ đều đang học Túc Bảo.


“Cậu cả!” Cô bé chạy đến trước mặt Mộc Quy Phàm, ngẩng đầu lên, khẽ nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng ngây thơ đáng yêu: “Cậu cả, Viện Viện đưa cơm tới cho cậu nè!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK