Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe câu hỏi của Túc Bảo, hai hàng nước mắt đổ dài trên gương mặt ông cụ lệ quỷ có mái tóc bạc phơ và bà cụ lệ quỷ tóc búi cao, lúc này trông chúng càng khủng khiếp.

“Đúng vậy…. chết một cách đáng thương cũng không thể gây tổn hại đến tính mạng con người, làm người hay làm quỷ cũng phải tử tế, nhưng Diêm Vương có cho bọn ta đường sống không?”

Túc Bảo sửng sốt.

Bà cụ lệ quỷ nói tiếp: “Người đời luôn nói Diêm Vương nắm giữ sinh tử trên đời, Diêm Vương là người công bằng nhất trong việc phân định đúng sai.”

“Người đời còn nói, Diêm Vương bắt ngươi chết vào canh ba, ai dám giữ ngươi tới canh năm?”

“Vậy bọn ta đã làm gì mà Diêm Vương nhất định muốn đòi mạng cả nhà ta?”

“Nếu đã bất công như vậy thì cùng chết hết cho rồi!”

Túc Bảo im lặng hồi lâu.

Những lời lệ quỷ nói nện mạnh vào tim bé, nhất là hai từ ‘Diêm Vương’ mà họ luôn miệng nhắc tới càng khiến bé hoang mang.

Kỷ Trường ngàn vạn lần không ngờ tới, vốn nghĩ chỉ là một gia đình lệ quỷ bình thường, hóa ra lại che giấu một khảo nghiệm quan trọng với Túc Bảo.

Không sai.

Gia đình lệ quỷ này quả thực rất đáng thương.

Sinh thời, chúng là một gia đình hiền lành tốt bụng, thích giúp đỡ người khác.

Ông bà cụ kia yêu mến con cháu, mấy người con của ông bà cụ thì kính trọng người già, cố gắng chăm chỉ làm việc, cháu gái của ông bà cụ thì ngoan ngoãn lễ phép và dễ thương.

Ấy nhưng,

Cả nhà chúng lại chết thảm vô cùng.

Điều đau lòng nhất là: Kẻ giết gia đình này lại chính là người thân thiết đáng tin cậy nhất.

Thấy Túc Bảo im lặng, Kỷ Trường nói nhỏ: “Túc Bảo…”

Túc Bảo quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bé vẫn trong veo, nhưng phảng phất chút nghi ngờ, bé hỏi: “Sư phụ ơi, tại sao ạ?”

Kỷ Trường chỉ đành đáp: “Sống chết do số mệnh quyết định….”

Lời giải thích của Kỷ Trường quá đỗi máy móc, Túc Bảo hỏi dồn: “Thế ai quyết định số mệnh của họ?”

Kỷ Trường há miệng, không đáp.

Đương nhiên là Diêm Vương rồi.

Nguyên nhân ở kiếp trước, hậu quả ở kiếp sau, tuy kiếp này cả gia đình kia đầu thai làm người tốt nhưng chắc chắn kiếp trước chúng đã làm điều không tốt mới khiến kiếp này phải trả nợ.

Ở kiếp trước, sau khi chết, Diêm Vương đã phán xét đúng sai, thiện ác. Sau đó, gia đình kia nhận thông phán từ Diêm Vương về số phận kiếp này của chúng.

“Nghiệp của chúng ở kiếp trước đã quyết định kết cục của chúng ở kiếp này.”

Kỷ Trường bất đắc dĩ nói lời vô tình.

Thế nên làm việc ở địa phủ luôn phải cắt bỏ tình cảm, phải tuyệt tình, bởi thương cảm, hận thù hay tình yêu, tình thân đều sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán của các quan dưới địa phủ.

Túc Bảo không hiểu những điều này, chỉ đặt câu hỏi dựa trên suy nghĩ đơn giản nhất của bé: “Chuyện kiếp trước là của kiếp trước, kiếp này là của kiếp này, sao sai lầm kiếp trước lại bắt kiếp này phải chịu trách nhiệm?”

Kỷ Trường kiên nhẫn làm sáng tỏ: “Thế người có tội phải chịu trách nhiệm như thế nào? Không cho đi đầu thai ư? Con phải biết rằng, trước khi đưa ra thông phán, quỷ hồn còn có những lựa chọn khác.”

“Hoặc là không đầu thai, mãi mãi ở lại quỷ giới, hoặc là tạm thời ở lại quỷ giới để tu quỷ tích đủ âm đức để đời sau bắt đầu lại, hoặc là dứt khoát đi đầu thai luôn, nhưng đời sau bắt buộc phải trả nợ.”

Thay vì nói Diêm Vương quyết định số mệnh của họ ở kiếp sau, chi bằng nói chính họ quyết định số phận của mình khi đầu thai lần nữa.

Kỷ Trường lại hỏi: “Sau khi chết, nhà quỷ kia không muốn đến quỷ giới mà muốn đầu thai luôn. Hơn nữa, năm xưa chúng cũng hại không ít người, bây giờ chính chúng cũng muốn đòi mạng đám nhóc Tô Tử Du, lẽ nào con muốn trơ mắt nhìn ư?”

Kỷ Trường cố tìm lý do giúp Túc Bảo hiểu, tỷ như những người anh chị em mà bé yêu quý.

Nếu không bắt nhà lệ quỷ vì thương cảm thì sau này sẽ tiếp tục có anh chị em của người khác bị hại.

Túc Bảo ngẩn người: “Sư phụ, con chỉ hỏi lý do thôi, con không hề có ý bỏ mặc anh chị của con…”

Chỉ là, bé không hiểu sao nhà lệ quỷ kia ăn ở tốt ở kiếp này mà phải chịu kết cục thê thảm như vậy.

Tại sao kiếp này ở hiền không gặp lành, đến lúc chết còn đi gây họa cả ngàn vạn năm?

Kỷ Trường nhất thời không biết nói gì.

Tô Tử Du ngẫm nghĩ, nói: “Giống như có người mượn tiền của em nhưng không trả nợ, em kêu họ trả dần nhưng họ không đồng ý, kêu họ tiết kiệm đủ tiền rồi trả họ cũng không chịu, cuối cùng em chỉ đành gọi cảnh sát bắt họ ngồi tù.”

Với một số người, kiếp sau là sự khởi đầu mới, nhưng với một số người khác lại là nhà tù.

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ!!


Hóa ra là vậy đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK