Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những 'xiềng xích' trên cơ thể Diêu Linh Nguyệt được tháo bỏ triệt để.

Cánh tay cứng ngắc của cô nhẹ nhàng buông xuống, nhưng cô vẫn đứng thẳng trong quan tài, nhìn chằm chằm Tô Tử Du.

Khi cậu di chuyển, đôi con ngươi của Diêu Linh Nguyệt cũng đảo theo.

Tô Tử Du bước về phía nào thì cổ Diêu Linh Nguyệt cứng đờ và vặn về hướng đó.

Bây giờ Tô Tử Du đã không còn giống lúc mới sinh nữa, nhưng dường như Diêu Linh Nguyệt vẫn cố xác nhận cậu có phải con trai của cô hay không, cứ như vậy đảo con ngươi theo bước chân cậu hết lần này tới lần khác, không biết chán chường.

Tô Tử Chiến nói: "Trước tiên chúng ta về nhà cái đã!"

Nghe tiếng nói của cậu, Diêu Linh Nguyệt lập tức đảo con ngươi, sau đó nhìn đăm đăm vào cậu.

Tô Tử Chiến hơi mất tự nhiên, dù người phụ nữ trước mặt rất có thể là mẹ cậu.

Nhưng cậu bình tĩnh hơn Tô Tử Du nhiều, cậu không khỏi nghĩ đến dáng vẻ Diêu Linh Nguyệt giơ tay nhảy trong quan tài ban nãy, chỉ cảm thấy người phụ nữ này vẫn là một cương thi….

Túc Bảo hỏi: "Sư phụ, bây giờ mợ cả vẫn là cương thi phải không?"

Kỷ Trường lắc đầu, im lặng một lát rồi nói: “Bây giờ cô ấy đã là xác sống rồi.”

Không thể coi Diêu Linh Nguyệt là con người nữa.

Kỷ Trường thầm thở dài, cứu Diêu Linh Nguyệt ra ngoài thì gia đình Tô Nhất Trần được đoàn tụ vui vẻ rồi...

Ấy nhưng, đây chắc chắn không phải là cái kết hoàn hảo mà họ mong muốn.

"Là cương thi thì không dám tới gần ư?" Tô Tử Du nhẹ giọng nói.

Cậu lấy hết can đảm bước về phía trước, từ từ giơ tay lên và ngập ngừng tiến lại gần...

Cuối cùng, cậu nắm lấy một ngón tay của Diêu Linh Nguyệt.

Cổ Diêu Linh Nguyệt vẫn cứng ngắc, cô cúi đầu nhìn thẳng vào ngón tay bị nắm của mình, đáy mắt cô hiện lên một tia sáng, nhưng rất nhanh lại biến thành hồ nghi!

"...Mẹ." Tô Tử Du gọi nhẹ nhàng.

Tuy chưa đi kiểm tra ADN nhưng cậu có cảm giác người phụ nữ này thực sự là mẹ cậu.

Hơn nữa, Tô Tử Du không sao căm hận được người phụ nữ này, nỗi oán hận muốn hỏi rõ lý do vì sao bỏ rơi cậu và anh trai cậu đã sớm tiêu tan.

Khoảnh khắc nắm lấy ngón tay Diêu Linh Nguyệt, Tô Tử Du cảm thấy thứ gì đó đang chảy trong huyết mạch cậu, nặng nề đến mức cậu không thể thở được.

Cổ họng cậu như mắc một cục bông gòn, cậu nghẹn ngào gọi tiếp: "Mẹ ơi..."

Diêu Linh Nguyệt không có bất cứ phản ứng gì, cô vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm tay cô của Tô Tử Du.

Tô Tử Du lau nước mắt, mỉm cười nói: "Chúng ta về nhà được không mẹ?"

"..."

Diêu Linh Nguyệt lại nhìn chằm chằm vào mặt Tô Tử Du.

Cuối cùng, Tô Tử Chiến không kìm lòng thêm được nữa, cậu tiến lên nói: "Đi thôi... Nơi này có nguy cơ lở đất, không nên ở lâu."

Nói xong, cậu hơi do dự liếc nhìn Diêu Linh Nguyệt rồi quay người đi ra ngoài trước mà không nói lời nào.

Diêu Linh Nguyệt đứng trong quan tài, cứng ngắc không nhúc nhích.


Tô Tử Du kéo mẹ cậu nhưng rồi phát hiện không thể kéo được, cậu cảm giác như đang kéo một cái cân nặng năm trăm tấn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK