Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao cách nhau mấy tầng lớp, thậm chí có thể nói cách nhau mấy tầng “giai cấp” nên Chu Cử căn bản không biết đến sự tồn tại của nhà giàu nhất như nhà họ Tô, giống như bây giờ đột nhiên có người hỏi bạn người giàu nhất Trung Quốc là ai thì gần như 80% không ai trả lời được chứ nói gì là quen biết.

Chu Cử mỗi ngày chỉ biết ngắm gái đẹp nhảy múa, mở tin tức ra còn không làm thì sao có thể biết đến chuyện này?

Anh ta ghen ghét nói: “Ha, thật có tương lai nha, hóa ra cháu là cô chủ nhỏ của nhà có tiền, đến nơi nghèo nàn này của chúng tôi khiến cháu chịu uất ức rồi!”

Nói xong anh ta lập tức nhìn về phía Hoàng Đại Toàn: “Ôi chao, chú năm chú còn ngồi đó làm gì, mau lấy trà ngon nhất nhà chú ra đi chứ!”

Anh ta vừa nói vừa cầm lá trà trên bàn lên, ghét bỏ nói: “Trà này chú mua ở đâu vậy, nhìn chắc cũng chỉ mấy chục tệ thôi phải không, không thấy xấu hổ khi để cô chủ nhỏ nhà người ta uống thứ này sao? Khó trách ban nãy người ta lại đem đổ đi.”

Túc Bảo: “…”

Cậu út đổ ly trà đi vì không muốn uống trà chú rót mà?

Đứa nhỏ bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, người này thật đáng ghét.”

Kỷ Trường: “Người này sớm muộn gì cũng bị đánh chết.”

Túc Bảo vô cùng đồng ý, vô cùng vô cùng đồng ý.

Hoàng Đại Toàn đột nhiên có chút luống cuống, lúc gọi mời Tô Ý Thâm đến ăn cơm ông ta cũng không ngờ Tô Ý Thâm lại giàu có như vậy!

“Bác sĩ Tô, anh đợi chút, tôi đi lấy trà mới…”

Tô Ý Thâm giữ anh ta lại, nhẹ nhàng cười nói: “Không cần, trà này rất ngon, tôi chỉ không uống được trà chó rót mà thôi.”

Lời vừa dứt tất cả mọi người đều yên lặng, hơi xấu hổ, nhưng nói thế nào nhỉ… Bên trong sự xấu hổ đó còn có chút hả dạ.

Vì nể mặt là họ hàng với nhau nên bình thường bọn họ không dám nói Chu Cử như vậy.

Tô Ý Thâm đứng lên nói: “Đi thôi Túc Bảo, chúng ta đi xem có gì cần giúp không.”

Mọi người nghe xong vội vàng nói không cần, Tô Ý Thâm không muốn ngồi đây nên đành nói muốn mang Túc Bảo đi dạo một vòng.

Sau khi Tô Ý Thâm đưa Túc Bảo rời đi, tất cả mọi người đều không khỏi oán trách: “Chu Cử, anh bị bệnh tâm thần à? Đó là lời mà anh nên nói với khách đến chơi nhà sao?”

“Bình thường nói chuyện đắc tội với người khác thì thôi đi, đằng này người ta đến nhà chúng ta làm khách, anh nói những lời này không phải đang sỉ nhục người ta sao?”

“Nên để chị họ Tiểu Hồng khâu cái miệng này của anh lại mới đúng!”

Hoàng Đại Toàn nghiêm mặt trách mắng đến nửa tiếng, mắng đến mức Chu Cử không thể tiếp tục ở lại được nữa, anh ta đành phải nói mình ra ngoài chút rồi rời đi.

Tô Ý Thâm mang Túc Bảo đi đến bãi đất hoang bỏ trống phía sau, Túc Bảo nhặt đá chơi.

Đột nhiên bụi cỏ lung lay, một con mèo hoang thò đầu ra, cảnh giác nhìn Túc Bảo meo một tiếng.

Túc Bảo lập tức vô cùng vui vẻ: “Cậu út, là mèo kìa!”

Tô Ý Thâm dịu dàng cười, ngồi xổm xuống hỏi: “Túc Bảo thích mèo sao?”


Túc Bảo gật đầu: “Vâng, thích ạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK