Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai câu cuối còn nói tiếng Quảng Đông… Hành động nâng móng lên được phát huy vô cùng chuẩn chỉnh.

Sắc mặt Diêu Thi Duyệt cứng đờ.

Con vẹt chết tiệt này… Đáng ghét, làm người khác vô cùng khó chịu!

Vừa rồi cô ta còn mới khen nó ngoan nữa!

Diêu Thi Duyệt ngượng ngùng cười nói: “Con vẹt này thật thú vị.”

Nói xong, cô ta vô thức đưa tay chạm vào con vẹt để thể hiện sự hào phóng và không so đo những bất bình trong quá khứ.

Tuy nhiên, cô ta không hiểu thói quen của loài vẹt.

Đừng tùy tiện chạm vào một con vẹt, nó sẽ cắn người.

Tiểu Ngũ không buồn nghĩ gì mà tát Diêu Thi Duyệt một cái thật mạnh, Diêu Thi Duyệt kinh hãi lùi về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Tiểu Ngũ: "Chậc chậc, có chút tài mọn mà dám múa rìu qua mắt thợ hả? Thiên Long hùng mạnh!!!"

Diêu Thi Duyệt: "..."

Mọi người: "..."

Tô Tử Du cười lớn: "Ha ha! Tiểu Ngũ hay lắm!"

Từ lâu cậu đã không ưa dì bác sĩ này, tuy dì ấy không nói gì, cũng không cố ý đóng vai hoa sen trắng trước mặt ba cậu.

Nhưng cậu luôn cảm thấy dì ấy ở đây vì ba cậu.

"Đi thôi, đi thôi! Tử Tích!" Tô Tử Du không muốn ở lại nữa.

Tô Tử Tích đã thay xong quần áo, nhảy xuống giường nói: "Đi thôi!"

Không ngờ vừa nhảy xuống, cậu đã dẫm phải ống đo nhịp tim.

Không rõ tại sao lại đen đủi quá chừng, Tô Tử Tích chỉ giẫm nhẹ một cái mà máy đo điện tâm đồ trên chiếc bàn cạnh đầu giường đã bị đánh đổ.

Màn hình ECG trông hơi giống chiếc TV đen trắng của những năm 1970 và 1980, màn hình này hơi nặng.

Tô Tử Tích giật mình, nhưng thay vì nện vào chân cậu, máy đo điện tâm đồ lại rơi vào ngón chân của Diêu Thi Duyệt.

"A..." Diêu Thi Duyệt hét lên, đau đớn nói: "Nên..."

Tô Tử Tích quay đầu lại, Diêu Thi Duyệt bỗng đổi lời: "Hôm khác tôi sẽ đề nghị y tá chú ý đến dây cáp của máy đo điện tâm đồ..."

Mọi người đều phớt lờ cô ta, Túc Bảo bế Tiểu Ngũ, Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo, Tô Tử Lâm ôm Tô Tử Tích, Tô Nhất Trần đứng dậy ôm Túc Bảo vào lòng.

Trong khoảng thời gian đi công tác, anh không gặp được Túc Bảo, bây giờ trở về, anh luôn cảm thấy ôm thế nào cũng không đủ.

Diêu Thi Duyệt đứng một mình trong phòng bệnh, xấu hổ vô cùng.

“Đáng chết…” Cô ta cắn răng, “Có gì ghê gớm chứ, xem thường người khác quá đấy!”

"Sẽ có một ngày tôi thành công bước vào nhà họ Tô và trở thành thành viên của gia đình các người!"

Chưa kể, nhà họ Tô còn có hai đứa con mang dòng máu nhà họ Diêu!

Cô ta sẽ kiên nhẫn, cứ chờ mà xem!

Ra khỏi bệnh viện.

Tô Tử Lâm im lặng liếc nhìn anh trai mình, ngập ngừng nói: "Anh ơi, chiếc đồng hồ đó hình như là của anh."

Tô Tử Tích đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đúng vậy, bác cả của cậu quả thực có một chiếc đồng hồ như thế, bác cả cất nó trong phòng làm việc.

Tô Tử Du sửng sốt một lúc rồi bừng tỉnh ngộ: "Chiếc đồng hồ màu tím đó! Con cứ nói sao trông quen mắt thế, hóa ra nó giống hệt chiếc đồng hồ của ba nhỉ!"

Tô Tử Lâm do dự nói: "Năm ấy, phiên bản của chiếc đồng hồ màu tím kia chỉ có hai chiếc."

Hai chiếc đồng hồ có một chút khác biệt.

Bởi vì chiếc đồng hồ màu tím đầu tiên do Tô Cẩm Ngọc chọn cho Tô Nhất Trần nên Tô Nhất Trần luôn thích đeo nó trên tay.

Sau này chiếc đồng hồ bị mất, và đã tìm lại được.


Trong khoảng thời gian chưa tìm lại được đồng hồ, Tô Nhất Trần đã mua chiếc đồng hồ thứ hai, nào ngờ chiếc đồng hồ bị mất có thể quay trở lại, nó không chỉ trở lại một mình, mà còn quay về nhà họ Tô cùng một đứa bé - chính là Tô Tử Chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK