Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Bảo giơ tay lên, lấy chiếc búa màu tím vàng ra, hừ một tiếng.

"Tám mươi! Tám mươi!"

Chết tiệt, con côn trùng còn chưa kịp phản ứng đã biến thành một vũng nước đen dính và chết toi.

Kỷ Trường: "..."

Lúc này, cửa bị đánh rầm một tiếng, Vạn Bát Thực lao vào, hét lên: "Có mặt!"

Túc Bảo: "?"

Kỷ Trường: "..."

Vạn Bát Thực đột ngột lao vào khiến Túc Bảo không để ý đến sắc mặt bỗng tái nhợt của Diêu Linh Nguyệt…

Sắc mặt Diêu Linh Nguyệt bỗng nhiên tái nhợt, cô đứng bật dậy khỏi giường rồi lại ngay lập tức ngã xuống giường.

Túc Bảo giật mình, vội vàng tiến tới nắm lấy tay cô: "Mợ cả?"

Diêu Linh Nguyệt nhìn thẳng, không có chút phản ứng nào.

Kỷ Trường sửng sốt: "Chết rồi à?"

Túc Bảo lắc đầu: "Không thể!"

Khi ngồi ở mép giường đợi mợ cả, bé đã thầm bói quẻ và biết hôm nay mợ cả bình yên vô sự.

Vì thế, mợ cả sẽ không chết.

"Mợ cả ơi..." Túc Bảo lắc tay Diêu Linh Nguyệt: "Mau ngồi dậy."

Đôi con ngươi của Diêu Linh Nguyệt chuyển động, cô ngơ ngác nhìn Túc Bảo rồi đột nhiên ngồi dậy, động tác rất nhanh.

Lần này đến lượt Túc Bảo sửng sốt.

“Mợ cả ơi?” Cô bé vẫy bàn tay nhỏ bé của mình để kiểm tra.

Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào tay Túc Bảo, sau đó ngẩng mặt lên lắc lư.

Túc Bảo há to miệng.

Mợ cả ngoan quá!

“Đi, đi ăn đi!” Túc Bảo kéo Diêu Linh Nguyệt chạy ra ngoài.

Vạn Bát Thực lơ mơ đi theo sau, không phải Túc Bảo vừa gọi anh ấy sao?

Anh ấy nghe thấy "tám mươi" lúc đứng ở bên ngoài.

Lẽ ra anh ấy nên vào phòng ngay lúc tiểu tiểu thư gọi, nhưng đến lần thứ hai anh ấy mới bước vào phòng, lẽ nào anh chậm chân nên tiểu tiểu thư đã tự mình giải quyết vấn đề rồi sao?

Vạn Bát Thực thầm thề lần sau sẽ chú ý!

Bà cụ Tô và những người khác đang đợi ở nhà ăn tầng một, cuối cùng cũng nhìn thấy Túc Bảo nắm tay Diêu Linh Nguyệt chạy xuống.

Mọi người đều kinh ngạc quá đỗi, người châu Phi đã trở thành người Tây u ư?

Bà cụ Tô chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, khuôn mặt tái nhợt của con dâu bà... trắng bệch hơn cả người đã chết ba ngày!

Người ta vẫn nói một khuôn mặt trắng trẻo che đi mọi sự xấu xí, sau khi Diêu Linh Nguyệt trắng trở lại, cô có chút dáng vẻ của con người hơn, không còn là một 'con ma' cháy đen và đáng sợ nữa.

Tô Tử Du ngơ ngác hỏi: "Vậy hồi nãy mặt mẹ anh đen sì là do vết bẩn mười năm chưa được rửa sạch à?"

Khóe miệng Tô Tử Chiến giật giật: "Im đi..."

Túc Bảo ngồi xuống, lắc đầu nói: "Không phải, em giết chết côn trùng gieo trong tim mợ cả nên bây giờ mợ cả trắng trở lại rồi."

Bà cụ Tô: "..."

Đây là bí quyết làm trắng da gì thế?

Bà cũng muốn nắm được bí quyết đó...


“Ngồi xuống…” Bà cụ Tô chỉ vào ghế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK