Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Kính Vân quát lớn một tiếng: “Tôi đang nói chuyện, mày xen miệng vào làm gì?!”

Vốn mọi người chỉ định xem thử Diêu Kính Vân sẽ làm ra trò hề gì nữa, nói ngắn gọn thì như đang xem hài kịch. Ai mà có dè ông ta lại dám quát mắng Túc Bảo!

Mặt mày cả quỷ lẫn người tức khắc sa sầm.

Quỷ đào hoa cười khẩy: “Rõ ràng miệng của người khác là ở trên mặt, còn trên mặt ông chỉ toàn cục c*t, miệng ngậm toàn là phân, ra vẻ làm quái gì chứ?”

Quỷ nhu nhược lắc đầu: “Có vẻ ông vẫn chưa nhìn thấu được tình hình hiện tại nhì? Ở đây không có chủ nhân hay nô tài gì cả, với bọn tôi mà nói, Tiểu Tử Du là bạn, bọn tôi chỉ đang giúp cậu ấy một tay thôi.”

Quỷ hồ đồ thuận miệng châm chọc: “Tính ra ông còn hồ đồ hơn cả tôi, chậc chậc.”

Nữ quỷ mặc áo cưới mấp máy môi, lẩm bẩm: “Quan nhân à, Đại Thanh đã diệt vong từ lâu rồi.”

Tuy nó sống ở thời xưa, nhưng vẫn nhận thức được hiện tại đã là thế kỷ 21, quan hệ chủ nhân - nô tài này đã bị bãi bỏ từ lâu rồi.

Tô Tử Du và Tô Tử Chiến lạnh lùng nhìn ông ta! Vốn hai cậu còn tính hỏi Diêu Kính Vân xem rốt cuộc năm ấy đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại nhốt mẹ vào đây, liệu mẹ còn có thể khôi phục như trước không… Nhưng hiện tại các cậu không muốn hỏi nữa, vì thay vì hỏi ông ta, chi bằng tin vào Túc Bảo chắc ăn hơn!

Tô Tử Chiến hờ hững bảo: “Đánh ông ta.”

Tô Tử Du cũng hùa theo: “Mọi người muốn làm gì thì làm, không cần khách khi chi hết.”

Nghe vậy, đám ác quỷ hớn hở bẻ khớp ngón tay kêu rôm rốp, nghe đến là dọa người.

Thấy vậy, Diêu Kính Vân lùi dần về phía sau: “Mấy người… Mấy người tính làm gì tôi?”

Chết tiệt, gia chủ thế mà lại không thu phục được đám quỷ này ư? Thấy chưa, ông ta đã nói rồi, là do lòng dạ của gia chủ không đủ cứng rắn đấy! Quỷ và người vốn khác biệt, sao có thể trở thành bạn bè với nhau được! Có ích thì giữ lại, vô dụng hoặc không nghe lời thì tiêu diệt, bằng không kiểu gì cũng biến thành mối hiểm họa cho bản thân, tỷ như bây giờ vậy!

Hiện tại, Diêu Kính Vân đã nhận thức được một sự thật, bạn bè đúng không, vậy chỉ còn nước đánh vào tình cảm thôi.

“Gia chủ à!” Diêu Kính Vân hét lên đầy đau đớn: “Mau bảo họ dừng tay lại đi, tôi là trưởng lão của nhà họ Diêu, bao năm qua luôn tận tâm tận lực cống hiến cho gia tộc, chưa một lần nào dám nảy sinh suy nghĩ hai lòng! Lần này cũng vậy, chỉ là hiểu lầm thôi, tất cả những chuyện tôi làm đều là vì muốn tốt cho gia chủ cả.

Nhà họ Diêu là Vu Thần thế gia, hẳn là cậu cũng biết nếu nhà họ Diêu có thể vực dậy sẽ là cảnh tượng vĩ đại cỡ nào mà, đúng không? Tới lúc đó, dù có là người quyền cao chức trọng cũng sẽ cung kính cúi đầu trước cậu, xin cậu thỏa mãn nguyện vọng của họ, mà những kẻ tầm thường cũng nguyện ý nghe theo cậu, để cậu lợi dụng, khi ấy, thân phận của cậu không chỉ gói gọn trong phạm vi cháu trai nhà họ Tô nữa đâu.”

Nghe hoa mỹ vậy thôi, nhưng nói toẹt ra thì ý ông ta là làm cháu trai nhà họ Tô có gì tốt, cùng lắm chỉ là kế thừa gia tài trăm tỷ thôi, để rồi cả nửa đời sau sẽ trở thành một kẻ vô dụng chỉ biết ăn xài phung phí.

Nhưng nếu đồng ý ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Diêu, tức sẽ đứng ở cuối chuỗi thức ăn, thậm chí, nếu lợi hại hơn nữa, hoàn toàn có thể chạy xuống địa phủ, thương lượng với Diêm Vương vài câu để quyết định xem kiếp sau mình sẽ đầu thai thế nào luôn.

Tiếc là không ai có tâm trạng nghe ông ta khoác lác cả.

Tô Tử Chiến liếc nhìn đồng hồ thông minh: “Bốn giờ rưỡi sáng rồi, phải mau mau quay về thôi.”

Tô Tử Du sảng hồn: “Trời sắp sáng rồi hả, bình thường sáu giờ là bà nội đã dậy rồi đấy. Từ đây về nhà phải tốn khoảng một tiếng, giả sử bốn giờ năm mươi phút chúng ta xuống đến chân núi, tức là năm giờ năm mươi phút mới về được đến nhà…”

Chết rồi, họ còn phải đi tìm dượng nữa! Chẳng biết hai mươi phút có đủ để xuống núi không đây, nếu chậm trễ thêm vài phút, vừa về tới đã vô tình chạm mặt bà nội mới thức dậy…

“Bà nội sẽ chém chết chúng ta mất.” Tô Tử Du nắm lấy tay Diêu Linh Nguyệt: “Lẹ lẹ, đi lẹ thôi.”

Nghe vậy, trong đầu Túc Bảo cũng hiện lên dáng vẻ tức giận, lải nhải cả ngày của bà ngoại, thế là vội bám sát theo sau: “Chạy mau, anh Phan à, hai người kia giao lại cho anh nhé.”

Tuy Tô Tử Chiến không nói lời nào, nhưng bước chân lại chẳng hề chậm. Tới cả con chó cũng nhận ra có gì đó không ổn, vội cong bốn cái chân lên chạy thục mạng về phía trước, nhưng mới được một đoạn, nó phát hiện các chủ nhân không đuổi kịp, thế là đành dừng lại, đứng tại chỗ lo lắng sủa lấy sủa để.

Chớp mắt một cái, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại mỗi Diêu Kính Vân, Diêu Thi Duyệt và bốn ác quỷ đang háo hức nhìn họ chằm chằm. Về phần nữ quỷ mặc áo cưới, vì là lệ quỷ nên một khi mặt trời mọc sẽ không thể bay ngang qua nửa thành phố để trở về, bên cạnh đó nó chỉ có thể ở lại ngọn núi hoang này khi Túc Bảo cũng ở đây mà thôi, thế nên hiện tại đã quay về hồ lô linh hồn trước rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK