Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tô Tử Du nhìn dáng vẻ hoảng sợ khóc lóc của cô ta, nếu không biết từ trước thì cậu cũng nghĩ cô gái này đang thật sự lo lắng.

Lúc này, một tiếng cẩn thận vang lên…

Hình ảnh nhanh chóng thay đổi, Mộc Quy Phàm xuất hiện trong màn hình hai giây.
Cũng vì hai giây này mà video này lập tức hot, lượt chia sẻ qua trăm vạn, trong bình luận đều là tiếng kêu a a a a a long trời lở đất.

Túc Bảo ồ lên một tiếng, bé chỉ vào video: “Ba, hình như có gì đó sai sai!”

Cô bé và chị Tiểu Bát đã nói từ trước, ban nãy ba có nói chuyện, nhưng bé và chị Tiểu Bát lại không thấy ai.

Mộc Quy Phàm nhíu mày: “Cô ta chỉnh sửa.”

Đúng là video đã được chỉnh sửa qua, Mộc Quy Phàm chỉ xuất hiện với câu nói “cẩn thận” kia, phía sau không còn gì.

Hình ảnh tiếp theo không được cố định, một bóng người mơ hồ bế một chú chó đến bệnh viện, bác sĩ nói không cứu được nữa.

Sau đó Bạch San San khóc lóc cả đường, cô ta tìm một cái cây, tự mình đào hố, đặt chú chó đã cứng đơ người xuống hố.

Phía sau cô ta từ đầu đến cuối đều có một người đàn ông không nói lời nào, chỉ quay đến eo.

Người kia vừa cao vừa gầy, mặc một chiếc quần tương tự Mộc Quy Phàm, đi giày da vô cùng quy củ… Lúc nào người đó cũng một tay đút túi, nhìn như tổng giám đốc bá đạo.

Tô Tử Du ngẩn người: “Dượng, dượng ở cùng với Bạch cho vay sao? Lại còn cùng cô ta đi chôn chó nữa?”

Không đúng, sao lại không giống lời em gái kể vậy? Chú chó săn kia rõ ràng là thú cưng được cứu chữa trong bệnh viện, sao lại chết rồi.

Túc Bảo nói: “Anh nhỏ, đây không phải ba nha! Chân ba đẹp hơn, eo của ba cũng đẹp hơn, chú trong video này quá gầy, áo somi lỏng lẻo, quần tây cũng rộng…”

Không hề giống ba của bé, ba của bé mặc đồ rất đẹp trai, chân vừa dài vừa mạnh mẽ, ai cũng không bắt chước được.

Tô Tử Du bừng tỉnh: “Bảo sao anh thấy là lạ… Hóa ra đây không phải dượng! Nhưng Bạch cho vay này rõ ràng đang cố ý lừa gạt người khác!”

Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Không sai.”

Cọ độ hot mà cọ đến tận đầu anh?

Túc Bảo tức giận hừ một tiếng: “Dì Bạch cho vay thật đáng ghét.”

“Túc Bảo, đi, ba dẫn con đi bắt người.” Mộc Quy Phàm lắng nghe tiếng động rồi nhỏ giọng: “Chờ ăn cơm trưa xong rồi đi, đừng nói với bà ngoại là con đi bắt người, nói… đi mua kẹo.”

Ánh mắt Mộc Quy Phàm sáng lên.

Lúc nào cũng nói ra ngoài đi chơi sẽ bị bà cụ nghi ngờ.

Nhưng nếu nói đi mua kẹo, mặc dù bà cụ cằn nhằn nhưng sẽ không sao, nhất là khi bà ấy cũng biết vừa rồi Túc Bảo cho các anh chị kẹo.

Lí do này một sơ hở cũng không có.

Hai mắt Túc Bảo sáng lên, bé nhỏ giọng nói: “Vâng vâng!”

Tô Tử Du nói: “Nhưng lúc này đi đâu tìm bà đây…”

Đúng lúc này.

Bạch San San đang ở cạnh ông chủ Ngô Lương quay chụp video “cứu trợ” mèo hoang.

Video hôm qua được hơn một trăm ngàn chia sẻ, điều này cô ta hoàn toàn không ngờ được!

Hóa ra những lời nói khó nghe của Mộc Quy Phàm khiến cô ta rất khó chịu, nhưng sau khi trở về lặp đi lặp lại, nhìn khuôn mặt như tiên của Mộc Quy Phàm, dáng người cao ráo mạnh mẽ kia… Cô ta cảm thấy những lời kia của Mộc Quy Phàm không quá đáng chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK