Chương 70
Lâm Tử Minh rất khó chịu, nhưng anh ta cũng không thể nói được gì.
Có thể nhìn thấy trong bữa tiệc này nhà Sở Hoa Hùng đã bị họ cô lập , xếp vào một góc, thật ra là người của Sở Gia không ai muốn đến ngồi, món ăn cũng ít hơn những bàn khác.
Trong trường hợp này, Sở Hoa Hùng vốn hèn nhát, trong lòng không muốn, cũng không dám than phiền. Còn phía bên bàn chính, tất cả người nhà Sở Gia đều đến mời rượu Sở Hạo, không ngớt lời khen ngợi Sở Hạo.
Nhưng lúc này, Sở Hoa Dấu nhận được một cuộc điện thoại, đột nhiên mặt ống thay đổi, đột nhiên đứng dậy, mất giọng nói : “Các người nói gì?”Tin tức có chính xác không? khi nào?nói rõ ràng coi!”
Những người khác bị hành động của ông ta họa hết hồn, Sở Hạo run sợ, thái độ vui vẻ đắc ý vừa rồi biếnmất, hoảng sợ, xuýt nữa ngã xuống đất.
Hành động của hắn không nhỏ, nhưng hầu hết tất cả mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Sở Hoa Hùng, vì thế không thấy được sự bất thường của hắn.
Cũng không phải là tất cả mọi người đều không biết, có Lâm Tử Minh đã cảm nhận được, anh nhắm mắt suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra, đây rõ ràng là Sở Hạo đang có biểu hiện cuả sự hoảng loạn, cuộc gọi cho Sở Hoa Dấu chắc chắn là có liên quan đến hắn!
Biểu cảm của Sở Hoa Hùng lúc đầu là kinh ngạc, xong đến phẫn nộ, cuối cùng là sợ hãi.
Ông ta ngắt cuộc gọi, như là bị mất trí, mất hết kiểm soát và không thể nào tin được.
Nhiều người nhìn thấy tình huống đó, đều có một dự đoán không tốt, có phải có chuyện gì đã xảy ra với công ty?
Trong bầu không khí im lặng một cách kỳ lạ đó, Sở Quốc Đông cau mày nói với Sở Hoa Dấu: “Hoa Dấu,là ai gọi đến vậy?”
Ông ta nuốt nước bọt, liếc nhìn mọi người một lượt, sau đó hướng về phía Sở Quốc Đông nói: “là tài vụ của công ty gọi đến
Sở Quốc Đông run rẩy trong lòng, nhưng vẫn biểuhiện như không có gì nói: “đã sảy ra chuyện gì?”
Sở Hoa Dấu làm cái mặt khóc lóc nói: “ tài vụ nói công ty trong tuần này, tuần trước, và tuần trước trước , bị ai đó lấy đi mất 10 triệu .………… “Cái gì?”
Nghe xong câu nói đó, Sở Quốc Hoa không còn giữ được bình tĩnh nữa, mặt biến sắc, đứng phắt dậy, vô cùng tức giận.
Những người khác nghe được cũng sững sở, đầu óc trống rỗng, lạnh đến khắp người.
Trong lúc đó, tất cả mọi người đều như đều bùng nổ
“Làm sao lại bị ai đó lấy đi 10 triệu ? là ai đã làm?
“Vâng, mười triệu đô không phải là một khoản tiền nhỏ, nếu chúng ta không có mười triệu đô, thì chuỗi vốn đầu tư kinh doanh của Sở Gia sẽ không thể tiếp tục!”
“Thằng khốn nào đã làm điều xấu xa như vậy!”
“Đừng để ông mày biết đó là ai, không ông sẽ xé nát xương mày…”
Nhóm người nhà Sở Gia bắt đầu lên án, kích động tinh thần.Sở Phi cũng choáng váng, có người lấy đi 10 triệu? Ai đã làm như vậy, bây giờ Sở Gia chỉ vừa mới có khởi sắc trở lại, nếu như không còn 10 triệu này nữa, nguồn vố đầu tư của công ty bị đứt, thì chắc chắn những đối tác kia cũng sẽ không làm nữa, đến lúc đó công ty của Sở Gia lại bị dừng lại, thì sẽ để lại hình ảnh không tốt với các nhà đối tác, như thế sẽ đắc tối với họ .
Lâm Tử Minh nhìn chằm chằm Sở Hạo, anh phát hiện sắc mặt của Sở Hạo tái nhợt, không ngừng toát mồ hôi lạnh, giả vờ như là không có gì sảy ra, cầm cốc nước mà tay không ngừng run. 10 triệu đôla, tên này Sở Hạo này chắc chắn dám láy. “Câm mồm hết cho tao! Sở Quốc Đông đạp tay xuống bàn, giận giữ lôi đình, thể hiện ra sự uy nghiêm, ông ấy chủ của Sở Gia, ai cũng sợ ông ấy, không gian lập tức yên lặng ngay.