Chương 534
“Tôi ngưỡng mộ một người có lòng dũng cảm như anh, vào lúc này rồi, anh vẫn có thê cười.” Long Phi Vũ tỉnh nghịch nhìn Lâm Tử Minh hoàn toàn là biêu cảm như mèo vờn chuột, theo như hắn thấy, Lâm Tử Minh chính là mỗi để câu cá, tùy ý giết hại.
Lâm Tử Minh cũng đang cười, anh cũng không thèm quan tâm tới Long Phi Vũ, thay vào đó, anh hỏi Sở Phi: “Phi Phi, em có bị hắn ta cợt nhả không?”
Sở Phi lắc đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngôn ngữ của hăn đã cợt nhả em.”
“Vậy thì em có muốn báo thù lại không?” Lâm Tử Minh nói.
Sở Phi đã từng thấy ‹ được bản lĩnh của Lâm Tử Minh, cũng biết Lâm Tử Minh có khả năng trả thù, nhưng mà Sở Phi vốn là người an phận từ trong xương tủy rồi nền cô lắc đầu nói: “Thôi đi.”
Lâm Tử Minh hỏi: “Em có chắc chắn không?”
“Ừm.” Sở Phi gật đầu.
“Được rồi, chúng ta về nhà đi, bố mẹ vận đang đợi chúng ta ở nhà.” Lâm Tử Minh nắm lấy tay Sở Phi, chuẩn bị rời đi.
Hành vi của bọn họ có thể nói là đã kích thích rất sâu sắc Long Phi Vũ, hắn không còn giữ được vẻ bình tĩnh, cảm thây xâu hô, tức giận mắng chửi: “Đứng lại cho ông!”
Mười mắy vệ sĩ đồng loạt bước tới, vây chặt Lâm Tử Minh và Sở Phi.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, dưới tỉnh huống này, động lực mang lại là rất lớn, Sở Phí là một người phụ nữ yêu đuối, cho dù biết Lâm Tử Minh rât lợi hại, cũng tin răng Lâm Tử Minh có thẻ bảo VỆ CÔ.
Nhưng theo bản năng, cô vận khó tránh khỏi sự sợ hãi, càng túm chặt lấy quần áo của Lâm Tử Minh, giỗng như người chết đuôi ôm chặt cầy rơm cứu mạng vậy.
Lâm Tử Minh quay đầu nhìn Long Phi Vũ, nụ cười trên mặt nhạt đi, trở nên lạnh lùng, lúc này hào quang của anh lặng lẽ thay đổi, trong khoảnh khắc đó, Long Phi Vũ cảm thấy áp lực vô cùng, hơi thở không trơn tru nữa.
Ngay sau đó hắn ta lắc đầu, chuyện gì đã xảy ra với bản thân vậy? Đôi phương chỉ có một mà thôi, dường như chỉ là một người bình thường, bản thân sợ hắn ta làm gì?
“Sao nào, sợ rồi à?” Lâm Tử Minh cười nói.
Nghe thấy lời chế giễu của Lâm Tử Minh, hắn ta đột nhiên tức giận, đồ, thêm dầu vào lửa, trực tiếp bùng nỗ và bùng cháy lên!
“Rượu mời không uông lại muôn uông rượu phạt, tao nghĩ mày không muôn sông nữa rồi.” Long Phi Vũ không còn dung túng, vẻ mặt gớm, ghiêc, lộ ra một bộ mặt khác của hắn ra, xua tay, ˆ Bắt chúng nó lại cho tao, tao phải xem xem mày có bản lĩnh gì đề chống lại tao! “
Theo lệnh của hắn ta, hai vệ sĩ vạm vỡ bước ra, công phụ mạnh mẽ tiên đến tóm lầy Lâm Tử Minh.
Bọn họ hoàn toàn không coi Lâm Tử Minh ra gì, khinh thường đối phương với nụ cười toe toét trên mặt, nhưng vừa đi tới, chưa kịp chạm vào Lâm Tử Minh, liền bị Lâm Tử Minh đá văng ra ngoài.
Bọn họ có thực lực rât tỐt, cũng nặng tới 100 cân nhưng hai cú đá này của Lâm Tử Minh như đá quả bóng vậy, khiến bọn họ hoài nghỉ có phải mình bị ảo giác hay không.
Hội trường thoáng chốc im lặng, Long Phi Vũ liền tỉnh táo lại, nói đùa: “Tao nói mà sao gan mày cũng lớn như vậy, thì ra là một người luyện võ.”
Ngược lại, Long Phi Vũ lúc này càng muốn ăn chắc Lâm Tử Minh, cho răng Lâm Tử Minh chỉ là một võ giả, nghĩ rằng chỉ cần có chút bản lĩnh là có thê đi ngang dọc trong xã hội. Bây giờ ở thế kỷ 21 rồi, thứ không có giá trị nhất chính là vũ lực, chỉ có quyên lực và tiền bạc mới có được chỗ đứng trong xã hội.