Chương 390
Nhưng mà ngay lập tức hắn ta nhận ra rằng hắn ta hoàn toàn không cần thiệt phải sợ Lâm Tử Minh,bây giờ Lâm Tử Minh đã bị đuổi khỏi Lâm Gia, cũng chỉ là một con chó không có nhà đề về mà thôi, hơn nữa bây giờ Lâm Tử Minh chỉ là con rễ của Sở Gia, chỉ là một thằng vô dụng, hắn ta không có lý do gì phải sợ Lâm Tử Minhl Thay vào đó, bây giờ là cơ hội để hắn ta báo thù.
Biết được đằng sau có Lâm Tử Hào chống lửng, hiện tại Lâm Tử Hào còn là trụ cột của Lâm Gia, Lâm Tử Hào còn có thù với Lâm Tử Minh, nếu như hắn ta kết liễu được Lâm Tử Minh đến lúc đó hắn sẽ được Lâm Tử Hào thưởng quà cho nữal Mặc dù Lâm Tử Minh bây giò đã thừa kế hơn năm trăm tỉ nhân viên tệ từ Lâm Trường Thành, nhưng thể thì sao chứ? Số tiền đó có thê cho Lâm Tử Minh quyền lực và địa vị không?
Có thể chồng lại, Lâm Gia không? Đó là điều không thẻ.
Lâm Gia là một gia đình sự nghiệp lớn mạnh, chỉ dựa vào một cái tên Lâm Tử Minh nhỏ bé là sao có thể chống đối lại được!
Do đó, sau khi nghĩ đến những thứ này, hắn ta hoàn toàn không sợ hãi nữa, trực tiếp làm khó Lâm Tử Minh.
Nụ cưòi trên gương mặt của Lâm Tử Minh vẫn không thay đổi, nhưng sự lạnh lùng trong mất anh trở nên ngày càng dữ dội hơn, nhìn thẳng vào đôi mắt của Đường Thành Hồng, như thể anh có thể nhìn thầu được Đường Thành Hồng vậy.
Đường Thành Hồng bị anh nhìn chằm chăm vào như thê, trong tim cũng cả thầy có chút chột dạ, nhưng mà tôt xấu gì hắn ta cũng là một kẻ trải qua: nhiều cảnh lớn hơn như thế này nữa, cái thân phận của hắn cũng đủ cao thượng, sau khi nghĩ về chuyện đó hắn ta không còn sợ Lâm Tử Minh nữa.
Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn rất rõ ràng, trái tim thì rồi loạn, đặc biệt là rất căng thẳng.
Trong thâm tâm, là đứng về phía Lâm Tử Minh, nhưng cũng không dám đắc tội với Đường Thành Hồng, trong lòng nghĩ răng Lâm Tử Minh không thể đấu lại được Đường Thành Hồng.
“Thắng béo chết tiệt, mày nghĩ là có Lâm Tử Hào chồng lưng cho mày thì mày có thê làm gì mày muốn đúng không?” Lâm Tử Minh nói với một nụ cười.
Đường Thành Hồng hứ lên một tiêng, bước lên phía trước một bước, ngâng đầu lên, nhìn Lâm Tử Minh với một thái độ cực kỳ kiêu ngạo khinh miệt, nói: “Lâm Tử Minh, nghe nói con bây giờ là con rễ của Sở Gia? Ha ha ha, đường đường là nhị thiếu gia của Lâm Gia, lại trở thành con rễ của Sở Gia nhỏ bé, mày đúng là một sự nhục nhã của Lâm Gia. Nghe nói trong thành phố Hoa này mày rất nỏi tiệng là cái đô vô dụng, dựa vào cái thắng vô dụng nhữ mày còn muôn tao xin lỗi?”
Hắn chỉ tay vào mũi Lâm Tử Minh rồi tiếp tục, “ Bây giờ tao sẽ cho mày một cơ hội quỳ xuống, đập đầu xuống đất chín lần! Thừa nhận mười tiêng mình sai, tao có thể cân nhắc bỏ qua cho mày, nêu không, đừng trách tao vì đã khống nhớ tình cũ, khiến mày lột một lớp dai”
Nói rồi, hắn ta vẫy tay, vài tên côn đồ đến đằng sau hắn ta chạy vào vây quanh Lâm Tử Minh, ánh mắt hù dọa, nêu như Lâm Tử Minh không quỳ xuống đề thừa nhận tội lỗi của mình thì sẽ dùng bạo lực với Lâm Tử Minh.
Cái gì gọi là hỗ xuống đồng bằng. bị chó bắt nạt, bây giờ hoàn cảnh của Lâm Tử Minh chỉnh là như vậy.
Nhưng mà đột nhiên vào lúc này Lâm Tử Minh cười lên: ” Thẳng béo chết tiệt, ban đầu tao coi mày là em họ tao, chỉ muôn đơn giản dạy mày một bài học, giờ có vẻ như nêu như không dạy cho mày một bài học sâu sắc, thì có lẽ mày sẽ không nhận ra được sự ngu ngôc của mình.”
Khi Đường Thành Hồng nghe thấy điều này, khuôn mặt của hắn đột nhiên thay đổi, hắn nhìn thấy một nục cười lạnh lùng vô cùng quen thuộc, hắn trong tiềm thức cảm xúc bối rối xen lẫn sợ hãi, lập tức lùi lại muôn chạy, “Lâm Tử Minh, mày…”
Trước khi hắn ta nói xong, thì đã bị Lâm Tử Minh túm lấy cổ áo, kéo. cả người hắn qua sau đó bắt đầu từ trái sang phải, bốp bốp bóp tát cho hắn vài cái bạt tai vô mặt.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lâm Tử Minh đã tát hơn chục cái bạt tai vào mặt hắn ta, mỗi lần đều là mười phần sức lực, sau một hồi cái khuôn mặt mập ú của Đường Thành Hồng, đã biến thành cái đầu lợn!