Chương 222
Một nhóm người bắt đâu la hét, phải trói Lâm Tử Minh qua đây, hơn nữa còn mệnh lệnh Sở Phi gọi điện cho Lâm Tử Minh……..
Sở Phi bị dồn vào khó khăn , nói thật, cô không muốn làm như vậy.
Nhưng áp lực từ gia đình quá lớn đến nổi tâm trí cô ây không tỉnh táo nữa.
Ngay khi cô ấy chuẩn bị gọi điện, đột nhiên cánh cửa phòng họp được mở ra, một hình dáng quen thuộc đi đến, không ai khác, đó là Lâm Tử Minh.
Sự hiện diện của anh ấy đã làm mọi người trong phòng họp im lặng.
Không ai nghĩ rằng Lâm Tử Minh sẽ xuất hiện vào lúc này.
Kẻ cả Sở Phi, cô ấy đã sửng sốt khi nhìn Lâm Tử Minh.
“Mây người không cân tìm tôi, tôi ở đây.” Sau khi Lâm Tử Minh đi vào, anh ta nói với một giọng nói thật lớn, anh ta nhìn xung quanh phòng họp anh ta cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.Đặc biệt, khi thấy năm dấu tay in trên mặt của Sở Phi, anh còn giận dữ hơn: “Ai đã đánh Sở Phi, bước ra đây cho tôi!”
Lâm Tử Minh rất ít khi nỗi giận trước người thân trong Sở Gia, anh ta có một thái độ rât nhẹ nhàng, rất khoan dung, đó là phép lịch sự của anh ta.
Nhưng bây giờ, anh ta thấy năm dấu tay trên mặt của Sở Phi, chắc chắn – đã rất hoảng loạn, như vậy rõ ràng là bị bắt nạt, anh làm sao có thê bình tĩnh được.
Kể từ khi ông nội mắt, anh không có họ hàng trên thê giới này nữa, gia, nhập vào Sở Gia, tuy răng cuộc sông cũng chẳng ra sao, phải rất cần thận.
Nhưng trong tim, anh ta từ từ có cảm giác thuộc về mình, Sở Phi bình: thường đối với anh rất hà khắc nhưng anh ta vân có thể cảm thấy là cô vẫn có tình cảm với anh ta. Có thể nói trên thế giới này chỉ còn lại có Sở Phi là người thân duy nhất của mình,cũng là người duy nhất phải bảo vệ!
Bây giờ anh thấy Sở Phi bị bắt nạt như thê này, cái vũ trụ nhỏ bé của anh như bùng nỗ ra ngay lập tức.
Sự giận dữ của anh, đối với những thành viên của Sở Gia trong phòng họp, lại một cảm giác khác, lúc đó họ đêu căng thẳng, đều “hoảng loạn, anh trong khoảnh khắc này Sự Uy nghiêm quá lớn, họ như đang đối diện với một nhân vật có máu mặt vậy.
Đây vẫn là thằng con rễ vô dụng mà họ biết à?
Nhưng khí thê đó không kéo dài – được lâu, anh ta nhanh chóng đi đên: trước mặt Sở Phi hỏi, “Phi Phi, em có sao không? Xin lỗi vì anh đã đến trễ.”
Đôi mắt của Sở Phi có chút bị thôi miên, chính vì lúc nãy Lâm Tử Minh nôi giận lôi đình, không chỉ có Sở Hạo thấy kìa lạ đến cô cũng cảm thấy rất lạ lùng.
“Sao anh lại tới đây?”Khi Sở Phi-tỉnh lại, cô ấy thây Lâm Tử Minh đang lo lắng, chăm lo cho mình, làm gì còn cái biêu hiện uy nghiêm như vừa nãy nữa, không thê không lắc đầu cười chỉ là ảo ảnh của mình thôi, Lâm Tử Minh chỉ là một người bình thường thôi, ở đâu ra là người có tiêng tăm chút Càng không nói đến vừa nãy cô thấy hình ảnh chủ tịch Tử Quỳnh ở trên người Lâm Tử Minh.
Chắc hắn là cô quá căng thăng, mật cảm xúc, quá háo hức chờ sự giải thoát của chủ tịch Tử Quỳnh, dẫn đến ảo giác!
Phải đó, chắc chắn là vậy.
Lâm Tử Minh không biết những gì mà Sở Phi nghĩ, anh ôn tồn tồn nói: “Anh dĩ nhiên là phải đến rồi, không em sẽ bị họ bắt nạt thành gì nữa.
Miệng của Sở Phi động đậy, vừa muôn nói, vào lúc này có một tiếng nói vang lên: “Lâm Tử Minhl Mày thật to gan! Dám đột nhập vào ban giám đốc, mày nghĩ mày là cái thứ gì?”
Người đứng lên phát biểu là Sở Hạo, hàn rất tức giận, vừa rồi lại bị cái tên vô dụng Lâm Tử Minh hù dọa, đối với hăn mà nói đó một sự nhục nhã.
Không chỉ có hản thây như vậy, mà còn những người khác cũng có tâm lý tương tự, họ trở nên tức › giận, nghĩ răng họ quá đáng xâu hồ, lại bị Lâm Tử Minh hù dọa, rất nhanh họ đều chĩa mũi giáo vào người Lâm Tử Minh.