Chương 363
Kể từ ngày Lâm tử Minh đã dạy cho Tiền Phong một bài học ở cổng trường, Tiên Phong cũng đã rất lâu rồi mà răm cũng không dám đánh, còn hắn trở lên rất nôi tiếng VÌ có một ông anh rê lợi hại, không có ai dám đắc tội với hắn nữa, mây ngày nay, mỗi ngày đều có người nịnh bợ hắn, đặc biệt là buồi tối hôm hắn đi hát một nhóm người đều cung kính với hắn, liên tục gọi hắn là anh Thiên rất nhiệt tình, cái cảm giác đó thật là tuyệt vời!
Những thứ khác không nói làm gì, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh hắn ta, cũng vì hắn có một người anh rễ lợi hại nên đã ôm lấy hắn ta. Nếu mà như trước đây, hắn làm gì có hòa quang như vậy chứ. Nên hắn đã quyết định giữ chặt đùi của Lâm Tử Minh dù có chuyện gì đi nữa!
Nhưng kết quả là, trong những ngày này, không thây dấu vết của anh TÔ, hỏi bố mẹ cũng không có nói, hỏi chị cũng không trả lời, khiến hắt ta cảm thây chán nản.
Bây giờ hắn rất sợ rằng Lâm Tử Minh sẽ rời khỏi Sở Gia, thì lúc đó hắn sẽ bị đáng vê hình dạng ban đầu của mình, nói thật là bây giờ hắn hào quang r nhiều rồi lại bắt hắn quay lại cuộc sông ban đầu của hắn thì hắn không thể nào chấp nhận được.
“ Anh Thiên, anh rễ anh làm gì vậy?
lợi hại vậy, có thể giới thiệu với em được không?” Ngay lúc này người phụ nữ trẻ đẹp đứng bên cạnh hắn hỏi, thân mật ôm lây tay của Sở Thiện, lắc hắn ta đên nỗi máu mũi muôn trào ra ngoài rồi.
Sở Thiên đứng thẳng lưng, ngạo mạn nói: “ Anh rễ tôi à, là một người có máu mặt! Ông chủ mới của Tử Quỳnh , có biệt không, đó là bạn chí cốt: của ‘anh rễ tôi, một thời gian trước đã đầu tư cho nhà tôi 100 tỷ, tất cả cô phần đều để lại cho chị gái tôi……. š Đôi mắt nhỏ xinh đẹp ngay lập tức long lạnh kêu lên: “Wowl! Một trăm tỷ, anh rễ anh thật là giỏi giang.”
“Tất nhiên.” Sở Thiên cười.
Người đẹp bé nhỏ lại hỏi: “Sở Thiên, anh rễ anh ở đâu vậy? Em muốn gặp anh ây.”
“Đây…” Sở Thiên hơi xấu hồ, chỉ muôn thoát khỏi nó,nhưng lúc nà mắt hắn ta sáng lên, hào hứng trở lại: “Anh rễ! Anh rể”
Sở Thiên hét to và phân khích, nét mặt của hắn thậm chí còn điện rô Hân, giống như gặp được thần tiên vậy, làm cho những người quanh đó bị dọa một trận, bên cạnh cô nàng xinh đẹp nhỏ cũng bị sốc.
Sở Thiên đã nhìn thây Lâm Tử Minh, ngay trước mặt hãn, bị bao quanh bởi nhiêu ông chủ, đang tầng bốc, nịnh nọt anh.
Anh ta la hét to lớn, trong khi không có cách quá xa, Lâm Tử Minh làm sao lại không nghe thấy chứ, xong Lâm Tử Minh quay ra nhìn thắng vào Sở Thiên, trong mất có một chút phức tạp, rồi chuyển đi giả vờ như không nhìn thây.
Nghiêm túc mà nói, anh ấy không còn là ni rẻ của Sở Thiên nữa, bởi vì anh ây đã ly dị với Sở Phi rồi.
Thế là hắn giả vờ không nhìn thầy Sở Thiên, đề khỏi làm phiền đến cuộc sông của Sở Phi.
Nhưng với Sở Thiên mà nói , nó không phải là chuyện nhỏ, hẳn rõ ràng nhìn thấy Lâm Tử Minh đã nhìn thấy hắn mà tại sao lại giả vờ như không nhìn thấy hắn vậy?
Hắn không can tâm nhanh chóng chạy qua chỗ Lâm Tử Minh đề chào hỏi.
Vừa rồi hắn đi qua đây thấy có rất nhiều những ông chủ giàu và quyên lực đứng dưới chân khách sạn, có vẻ như bọn họ đang chờ ai đó, kết quả là bọn họ đang chờ anh rễ của mình!
Khiến hắn vô cùng kích động, hắn biết anh rễ hắn chắc chắn rất giỏi giang.
“Lùi lại, đây không phải là nơi các người có thê vào!”
Tuy nhiên, ngay khi hắn thoát khỏi đám đông, hẳn muôn chạy qua đó nhưng đã bị vài vệ sĩ mạnh mẽ chặn lại.
Sở Thiên kêu lên: “Tránh đường, để tôi đi tìm anh rễ tôi!”