Chương 381
Cô ấy nói, “Lâm Tử Minh, anh vẫn nên đi, đừng cứng đầu quá, nhất định phải vào trong đó.”
Cô ấy cảm thấy mình rất uyên chuyển rồi!
Nhưng Lâm Tử Minh vẫn lắc đầu, nài nỉ: “Không sao đâu, hai bảo vệ này mới đên, không có quen biết tôi, cũng không có quen biết cái thẻ tối cao trong tay tôi, không cho tôi vào là điều bình thường, chỉ cân họ quản lí cấp cao của họ ra gặp tôi là chúng ta sẽ được vào trong, hãy chờ một chút.”
Khi Tiêu Thành nghe thấy điều này, hắn ta không thể ngừng cười nhạo, cái tên Lâm Tử Minh này cũng thật là hài hước quá đi, đến bảo vệ cũng chưa qua được, lại còn nói là quản lí cập cao của Thính Phong Đình sẽ qua đây? Đầu toàn nước hay sao mà lại nói ra những lời như vậy? Ha ñSmah Bây giờ Tiêu Thành đã nhìn Lâm Tử Minh như một thắng khùng.
Cái đám mây đen trên đầu Sở Phi càng ngày càng đậm hơn, cô thực sự là không còn gì đề nói, rất tức giận.
Cô ấy muốn đi, nhưng cô ấy muốn ở lại đê xem Lâm Tử Minh bị sỉ nhục thê nào.
Người bảo vệ cũng bị chọc cho rất vui vẻ, lắc lắc tay nói: “ Tôi nói, anh hãy đi đi thì hơn, Thính Phong Đình là noi tiêu tiền của những người giàu có, không phải cho những người bình thường như anh có thê tham gia đâu.”
Lâm Tử Minh cũng hơi giận dữ một chút, thái độ của hai bảo vệ này quá tồi, đã vi phạm ý định ban đầu của ông nội mình khi thiết lập Thính Phong Đình này.
Vậy là giọng của anh ta nặng hơn nhiêu, nói, “Tôi không đùa với các cậu đâu, các cậu hãy nhanh đi gọi quản lí La ra đây, nêu không, đặc tội với tôi, sau này đừng mong sẽ làm việc được ở Thính Phong Đình này.”
Tuy nhiên, khi hai người bảo vệ nghe thây lời nói của Lâm Tử Minh, còn cười vui hơn rất nhiều, nhìn vào Lâm Tử Minh với sự chế nhạo và khinh thường, bây giờ bên ngoài có hai chiếc xe Bentley, nhìn là biết khách quý đang đên, bọn họ sợ sự hiện diện của Lâm Tử Minh sẽ đắc tội với khách, thái độ càng tệ hơn nữa, cái mặt đen sạm lại nói:” Nhanh cút đi, Thính Phong Đình không phải là nơi mà một người bình thường như mày có thể đến gây rắc rồi! Nếu không, chúng tao sẽ không khách sáo với mày nữal”
Với điều đó, một người bảo vệ muốn đi ra đuôi Lâm Tử Minh đi.
Khi Tiêu Thành nhìn thấy cảnh này, hắn gần như chết vì cười, những nổi buồn trong lòng đã được đánh đuổi hết đi rồi, nhìn thây có người còn thảm hại hơn mình lúc nãy, hắn không cảm thấy mình đáng thương nữa, mà rất vui mừng.
Rõ ràng, Tiêu Thành là một người như vậy.
Sở Phi che mặt cô ấy lại, cô ấy sẽ cảm thấy đau đớn khi đứng ở đây, về bộ mặt thất vọng của Lâm Tử Minh đúng là vẫn là cô thất vọng.
Lâm Tử Minh cau mày càng sâu thêm, đang dự định dùng thủ đoạn cứng nhãc đề giải quyết thì nhiều người từ chiếc xe Bentley đi xuống, trong đó có một người, sau khi nhìn thầy Lâm Tử Minh nheo lại, hét lên : “Nhị thiếu gia?”
Khi Lâm Tử Minh nghe thấy điều này, hai đã bị choáng ngợp một lúc, quay lại nhìn, anh ta thây một người quen đứng trước mặt anh, nhìn anh ta bằng đôi mắt sửng sốt.
“Lâm Phong?” Khi Lâm Tử Minh nhìn thấy người này, anh cũng ngạc nhiên hét lên, không sai, người đứng trước mặt anh bây giờ, chỉnh là Lâm Phong mà anh ây nói, một trong những quản lí cập cao của Thính Phong Đình.
Lâm Tử Minh tỏ ra một chút cỗ quái, thật là trùng hợp, nhắc tới tào tháo là . tào tháo đên.
Bên cạnh Lâm Phong , có mấy người đều là quản lí cấp cao của Thính Phong Đình, bọn họ nhìn thấy Lâm Tử Minh cũng rất sốc, còn có một chút cung kính trong đó.