Chương 386
Nhưng bây giờ tình hình đã khác, Lâm Tử Minh đã bị trực xuất khỏi Lâm Gia, Đường Thành Hồng không cân phải. sợ Lâm Tử Minh nữa, càng không cân nói đến đẳng sau hắn còn có Lâm Tử Hào chồng lưng.
Lâm Phong là người của ông nội Lâm Trường Thiên, tim hắn vẫn đứng về phía Lâm Tử Minh bên này, cho nên hắn mới có lòng tốt kêu Lâm Tử Minh tránh đi.
Nhưng Lâm Tử Minh có tránh đi không? Rõ ràng là không rồi. Vốn dĩ lần này anh về Lâm Gia là muốn tuyên chiến với Lâm Tử Hào, làm sao anh có thể sợ một thằng nhãi ranh Đường Thành Hồng này được, nói cách khác, nếu không thể hạ gục được Đường Thành Hồng thì hắn không xứng đáng để chiến đấu với Lâm Tử Hào.
“Không sao, tôi dã chọn là quay, về Lâm Gia thì không có lý do gì để .
tránh mặt.” Lâm Tử Minh nói với một nụ cười mò ảo.
Miệng Lâm Phong động đậy một chút, cũng muôn nói vài điêu, nhưng Đường Thành Hồng và một nhóm người đã trước mặt rồi, “ Nhanh chóng, sắp xếp một phòng Thiên Tự cho tao.”
Đường Thành Hồng không phải cao, cũng chưa đến một mét bảy, thân hình mập ú, trông giống như một quả bóng tròn, thấp hơn Lâm Tử Minh những một cái đầu, nhưng vì hào quang của Lâm Tử Minh bây giờ quá thấp, quần áo của anh quá bình thường, so với trước đây hình tượng hoàn toàn ngược lại, cho nên Đường Thành Hồng không có phát hiện ra đó là Lâm Tử Minh, hắn chỉ liếc mắt qua Lâm Tử Minh rồi nhìn đi hướng khác, còn tưởng Lâm Tử Minh là một phục vụ, không có thèm quan tâm tới.
Lâm Phong đã nói với một số sự bối rồi: “Đường thiếu gia, phòng Thiên Chù đã có người đặt rồi, hay là tôi mở cho anh phòng Thổ Tự cho anh.”
Cấp của phòng Thổ Tự cũng chỉ dưới một mức của phòng Thiên Tự mà thôi, cũng không phải những thành viên bình thường có thể tiếp cận, bên .
trong cái gì cũng có, cũng có thê đáp ứng được tât cả những yêu câu “qúa đáng”, nhưng nêu so sánh với phòng Thiên Tự thì sẽ bị kém hơn một chút.
Ví dụ như, phòng Thổ Tự này chỉ có thể mời những ngôi sao hạng hai, chỉ có thể ăn những thức ăn rẻ hơn cái phòng Thiên Tự.. v.v.
Nói chung, diện tích của phòng. Thổ Tự là đủ đề đáp ứng nhu cầu của hầu hết mọi người. Nhưng mà, đối với Đường Thành Hồng, dù chỉ có một chút khác biệt, hắn không thể được thỏa mãn, hắn mang theo bạn bè của hắn đến Thính Phong Đình để khoe khoang, thì làm sao có thể hài lòng với cái phòng Thổ Tự được?
Nên hắn lập tức cau có nói rằng: “Mày đang đùa tao đấy à? Thiên Tự là phòng bao cao cập nhất chỉ mở Ấn những khách quý, gân đây cũng không có ông to mặt lớn nào tới đây, anh họ tao cũng không tới đây, mày nói có người đặt rồi?”
Hắn ta chỉ vào mũi Lâm Phong đề nói chuyện, kiêu căng, ngạo mạn, bọt mép bay tứ tung, dính trên mặt Lâm Phong, không có một chút gì là nễ mặt Lâm Phong. May mắn thay, Lâm Phong cũng là quản lý cao cập của Thính Phong Đình, đã điều hành .
Thính Phong Đình nhiều năm, vị trí, của hắn ta trong giới không thấp, rất nhiều người có thê lực cũng rất lịch sự khi gặp hắn ta. Bây giờ Đường Thành Hồng, cái loại con cháu đời thứ hai này lại dám chỉ chỉ trỏ trỏ, nói chuyện một tí mặt mũi cũng không giữ lại cho hắn, Lâm Phong dù cho tính khí có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không nhịn được, sắc mặt tối xầm xuống.
“ Đường thiêu gia, tôi không quan tâm anh tin hay không tin, phòng Thiên Tự đã được khách đặt hàng Tôi, nêu anh muốn phòng đó chỉ có thê đặt hẹn sau ngày hôm nay.” Lâm Phong cố gắng không chê sự bực dọc, lịch sự nói với Đường Thành Hồng.
Tuy nhiên, Đường Thành Hồng không có nề mặt hắn, nói chuyện càng. bất lịch sự hơn, ngón tay của hãn chỉ thẳng vào mũi của Lâm Phong nói năng nổ “ Tao đến đề thương lượng với mày à? Tao đến để ra lệnh cho mày! Hôm nay, tao muốn cái phòng Thiên Tự, nếu không tao sẽ không để mày yên!”
Rồi hắn thêm một sự khinh bỉ: “Cũng chỉ là một con chó của Lâm Gia, cho mày làm quản lí, mày còn nghĩ mình là ông chủ lớn nữa như?”