Chương 565
Nghê Thường gật đầu lia lịa, nói: “Tốt lắm, rất tốt ạ! Di ơi, Tử Minh không hộ danh là con trai của dì, quá xuất sắc, trưởng thành mà không có Sự huấn luyện chuyên nghiệp của tổ chức chúng ta,,cháu còn suýt bị em ấy phát hiện nữa.’ “Tôt quá, vậy là tôt rồi.” Tần Nguyệt Hoa cuối cùng cũng thoải mái mà mỉm cười trở lại, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng và mong đợi vô tận, hình như Lâm Tử Minh là tất cả của cô ấy, chỉ cần Lâm Tử Minh vui vẻ, thì cô ấy cũng sẽ vui vẻ.
Nghê Thường cầm bức tranh thêu trong tay Tân Nguyệt Hoa lên, nhìn Lâm Tử Minh trên đó, nói: “Dì à, nghề thêu của dì thật tốt, vẽ Tử Minh rât giống. Tuy nhiên, bây giờ khí chất của Tử Minh cũng đã thay đôi không ít, không còn cởi mở như trước nữa, giờ Tử Minh khá tiết chế và bình tĩnh.
“Bình tĩnh?” Tần Nguyệt Hoa nghe vậy hơi sửng sốt, hình như rất khó có thể liên tưởng đến hình ảnh bình tĩnh của Lâm Tử Minh.
Với tư cách là người mẹ ruột, Tân Nguyệt Hoa đã theo dõi Lâm Tử Minh lớn lên từ khi anh còn nhỏ, cô ấy biết rất rõ tính cách của con trai mình, là một đứa trẻ rất cởi mở, hoạt bát và hướng ngoại, ngay cả khi Lâm Tử Minh đã trưởng thành, tính cách cởi mở này vẫn không thay đổi.
Lâm Tử Minh từ nhỏ đã rất thông „ minh, rất lanh lợi, tiệp thu mọi thứ rât nhanh, ngoài ra anh sinh ra trong Lâm Gia, giồng như lớn lên giữa các ngôi sao, từ lâu anh đã hình thành tính cách coi mình là trung tâm rồi.
Cho nên Tần Nguyệt Hoa nghe được Lâm Tử Minh tính cách hướng nội cùng bình tĩnh, thật sự là khó có thể tưởng tượng được.
Nghĩ đên điêu gì đó, Tân Nguyệt Hoa lập tức nói: “Trong bốn năm kê từ khi dì biến mát, Tử Minh có phải đã phát sinh biến hóa gì lớn không?”
Phản ứng của Tần Nguyệt Hoa rất nhanh, cô Ấy, lập tức hiểu ra điểm này, cô ấy hiểu Lâm Tử Minh quá rõ, nêu không phải phát sinh biến hóa lớn, tính cách của Lâm Tử Minh sẽ không thay đổi nhiều như vậy.
Nghê Thường cúi đầu, nhẹ nhàng gật đâu nói: “Em trai Tử: Minh bôn năm qua thật sự không tốt lắm…
Sau đó, Nghê Thường nói với Tân Nguyệt Hoa một lượt về việc Lâm Tử Minh bị đuổi khỏi Lâm Gia lúc đó, sau đó đến Sở Gia làm con rễ.
Với năng lượng của Nghê Thường, bây giờ đã tìm thầy Lâm Tử Minh, việc điêu tra rõ ràng những gì Lâm Tử Minh đã trải qua trong bốn năm qua không phải là việc khó khăn.
Tần Nguyệt Hoa nghe xong, nước mắt lưng tròng, cô ấy vô cùng hồi hận, buôn bã nói: “Minh Nhi tội nghiệp của mẹ, mây năm qua khô cho con rồi, khổ cho con rồi!”
Nghê Thường nhìn thấy bộ dạng của Tân Nguyệt Hoa, cô ấy cảm thấy không thoải mái, nhanh chóng năm tay Tân Nguyệt Hoa cười nói: “Dì à, em trai Tử Minh bây giờ rất đẹp. trai, bốn năm kinh nghiệm đó đối với em ấy là chuyện tốt! Em ấy bây giờ giàu có và quyên lực, còn kết hôn rồi, không biệt là hạnh phúc đến mức nào nữa, không cần dì phải lo lắng về điều đó. ‘ Tần Nguyệt Hoa khe khẽ thở dài một hơi, nói: “Nó hạnh phúc là tốt rồi, haiz, trách dì không phải một người mẹ tốt, cho nên nó mới phải chịu khổ như vậy.”
Nghê Thường im lăng một lúc rồi nói: “Dì à, cháu cũng đã phát hiện một chuyện, em trai Tử Minh, hình như em ấy đã biết được chân tướng sự việc năm đó, muốn đến đây tìm di âu “Cái gì?” Tần Nguyệt Hoa nghe được lời này phản ứng rất lớn, vội vàng lắc đầu: “Không, không được! Nó không thể đến đây tìm tới dì, một khi có người trong tổ chức phát hiện, thì nó sẽ chết mất!”
Nghê Thường cắn môi nói: “Dì đừng lo lãng, cháu sẽ bí mật bảo vệ cho em ấy, sẽ không đề người của tổ chức tìm được em ấy.’
Tần Nguyệt Hoa thuận tay cầm tay Nghê Thường nói: “Nghệ Thường, vật vả cho cháu rồi.”
Nghê Thường mỉm cười, nghiêng nước nghiêng thành, ngã vào vòng tay của Tân Nguyệt Hoa, giông như con gái nhỏ, nói: “Không vất vả chút nào, mạng của Nghê Thường là do dì cho, bây giờ dì chỉ còn lại có mình em trai Tử Minh, đương nhiên, Nghê Thường phải giúp dì bảo vệ em trai Tử Minh. “