CHƯƠNG 262
Sở Thiên trong phòng, thế nhưng hắn một chút cũng không vui vẻ, bởi vì hắn bị đoạt mất tình nhân, hắn cực khổ theo đuổi nữ thần hai học kỳ, cuối cùng vẫn bị một tên Phú nhị đại đoạt đi, hơn nữa còn ở trước mặt hắn khoe khoang, làm hắn tức giận không nhẹt Như thế thì cũng thôi, nhưng chuyện làm hắn không chấp nhận được nhất, là cô gái kia lại đem cuộc nói chuyện.
với hẳn lưu lại, gửi cho bạn bè, tât cả đều nói hắn hành vi “chó liếm”
chỉ hành vi trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vân cô chấp theo đuổi, không biêt giới hạn , xử phạt công khai, khiến cho hắn ở trong trường học có tiếng xâu. Hiện tại hãn có biệt danh là “chó liềm”, tất cả mọi người. không kiêng nê gì mà trào phúng hắn “chó liêm” còn không”
có tiên.
Đối với chuyện này, hắn rất sự tức giận, rất căm tức, rất muốn nổi bão, rất muốn tìm đôi câu nam nữ này báo thủ! Nhưng mà hắn không dám, hắn không có lá gan này, bồi cảnh của tên phú nhị đại này so với hắn mạnh hơn, không phải hắn có thể đắc tội, cho nên hắn cho dù ủy khuất, cũng chỉ có thê ngậm bồ hòn làm ngọt!
Hiện tại thật vất vả mới chờ được đến kì nghỉ, hắn cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này.
Cho nên sau khi tan học, liền trở về ký túc xá, lấy hành lý, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, chắc chị hắn đang ở công trường chờ hắn.
Nhưng mà hắn vừa mới chuẩn bị đi, thì hai người cùng tiền vào kí túc xá, nói: “Sở Thiên, cậu nhanh nhữ vậy đã thu dọn xong đồ? Này không giông phong. cách của cậu, mọi khi không phải cậu là người cuối cùng sao?”
Sở Thiên nói: “Chị tôi tới đón tôi rồi, không thê đề chị ây đợi lâu, băng không chị sẽ măng tôi mật.”
Một người trong đó ngăn hắn lại nói: “Haizz, không nên vội vàng như vậy, Tiền Thiếu nói muốn mời toàn bộ lớp chúng ta đi quán bar Hải Bì, bao một phòng lớn, cậu cũng cùng đi đÌ, nghe nói nơi đó có rất nhiều người đẹp.”
“Đúng vậy Sở Thiên, cậu thích nhất là đi quán bar Hải Bì, lần này lại miễn phí, không thể bỏ qua.
“Nói Tiền Thiếu quả nhiên là giàu Có, mời nhiều người chúng ta như vậy đi tới Hải, như thê nào cũng phải tiêu mây vạn đi?”
“Người ta Tiền Thiếu là siêu cấp phú nhị đại, mấy vạn với hắn mà nói tính là cái gì”
“Kia thật cũng là, có tiền thật là thíh Hai người bạn củng ký túc xá, cậu một lời tôi một ngữ nói xong, không chút đề ý sắc mặt Sở, Thiên cảng ngày càng khó coi, năm chặt năm tay.
Hắn vẫn bày ra vẻ tươi cười nói: “Tôi có việc phải đi về, sẽ không tham gia náo nhiệt, các cậu đi đi.”
Nói xong, hắn liền lách qua bọn họ ˆ rời đi.
Ngay lúc này, từ cửa, hai người con trai lại tiến vào, không phải bạn cùng kí túc, mà là ký túc xá bên cạnh, bọn họ hai tay, đút túi, chặn Sở Thiên, cười nói: “Hi, đồng chí “chó liệm”, mày không phải thích nhất “liếm” Liêu Thiên sao, lân này cô ây cũng đên Hải đấy. Đến lúc đó phát huy thuộc tính “chó liếm” của mày, biệt đâu Liêu Thiền thưởng cho mày mây Cục xương, ha ha ha…….
Người còn lại cũng cười theo.
Sở Thiên nghe nói ñhư thế, sắc mặt hắn nhát thời liền thay đổi, nghiền răng nghiền lợi, phần nộ tới cực điểm, ảnh mắt cũng lập tức đỏ lên, gắt gao trừng mát nhìn hai người đối phương, năm chặt năm tay, móng tay đêu đâm vào thịt.
No thần kinh, hai chúng mày mới à “chó liễm”, “chó liễm” Tiện Phong, bình thường có không ít tiền từ việc uy liềm Tiên Phong nhỉ!” Sở Thiên phản kích nói, lời hãn nói lập tức khiến cho hai người kia phân nộ, đây hắn một phen, chỉ vào mũi hắn măng: “Mày nói cái gì, có giỏi lặp lại lần nữa!”