Chương 389
Đường Thành Hồng đã nhoe mắt đối mặt với Lâm Tử Minh, cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã nhìn thấy hắn ta ở đó rồi.
Lâm Tử Minh cười lên, mắt anh nhìn chằm chằm vào Đường Thành Hồng, nói với một nụ cười đây ý nghĩa, “
Đường Thành Hồng, mày quên mắt tạo rồi sao? Trước đây tao không ít lần tao nhìn mày khóc lóc trước mặt tao nữa.”
Khi nghe điều này, sắc mặt của Đường Thành Hỗng đột nhiên thay đôi, đông tử của lên thu lại rất nhanh, mắt của hắn đầy sự ngạc nhiên và sốc khi hắn nhìn thây Lâm Tử Minh, thậm chí còn lùi lại hai bước nữa.
“Mày là Lâm Tử Minh?” Hắn ta hét lên, có chút hơi lạc điệu.
Sự xuất hiện của Lâm Tử Minh đã thay đổi biêu hiện của những người trẻ tuổi đứng phía sau Đường Thành Hồng, quay vệ hướng Lâm Tử Minh nhìn anh với ánh mắt rất tuyệt vời.
Phải rồi , rõ ràng là bọn chúng cũng biết Lâm Tử Minh, cái nhân vật to lớn này.
Lâm Tử Minh. cười rất dữ dội, “Đường Thành Hồng trí nhớ của mày không tôi, nhanh như vậy mà đã nhớ ra tao là ai rồi à? ha ha.”
Đường Thành Hồng nhìn thẳng vào mặt của anh, hắn muôn nhìn thấu ánh mắt của Lâm Tử Minh, mắt của hắn đảo liên tục, rất rõ ràng là hắn không nghĩ là Lâm Tử Minh sẽ xuất hiện ở đây.
Khi Lâm Phong nhìn thấy Lâm Tử Minh đứng ra và đối đầu với Đường Thành Hồng hắn ta đã rất lo lắng, cũng có chút chờ đợi.
Lâm Tử Minh là nhị thiệu gia của Lâm Gia, là người có tài nhất trong Lâm Gia, luôn luôn là áp lực của Lâm Tử Hào, cao hơn Lâm Tử Hào một bậc, năm đó chủ nhân của Lâm Gia Lâm Trường Thành cũng vô cùng yêu quý Lâm Tử Minh.Nhưng rồi có một sự náo loạn lớn trong Lâm Gia, Lâm Trường Thành đột nhiên đỗ bệnh và trở thành người thực vật, Lâm Tử Minh bị trục xuất ra khỏi Lâm Gia, dẫn đến Lâm Tử Minh bị lưu lạc bên Bây giờ, người tài năng nhất của Lâm Gia đã trỏ thành Lâm Tử Hào, còn Lâm Tử Minh lại trở thành con rễ vô dụng của Sở Gia.
Tuy nhiên Lâm Phong biết được Lâm Tử Minh sẽ không dễ bị đánh bại đâu.
“Lâm Tử Minh, là mày phải không?”
Đường Thành Hồng sâu sắc cau có quan sát, nhìn vệ hướng Lâm Tử Minh với mộ chút sợ hãi bên trong con mắt hắn, không còn cách nào khác, phong thái của Lâm Tử Minh quá mạnh mẽ, tất cả mọi mặt đều có thể nghiền nát được Lâm Tử Hào, lúc đó cái thằng béo Đường Thành Hồng này vì không có bản lĩnh lại còn thích khoe khoang, không ít lần bị Lâm Tử Minh dạy bán) vì vậy Đường Thành Hồng rất sợ Lâm Tử Minh.
* Không sai, nhìn thấy tạo, còn không ngoan ngoãn gọi một tiếng nhị thiếu gia?” Gương mặt của Lâm Tử Minh đột nhiên chìm xuống và gây áp lực lên Đường Thành Hồng.
Bỗng nhiên, sắc mặt Đường Thành Hồng trắng bệch ra, lộ ra sự sợ hãi.
“Tạo…” Đường Thành Hồng trong tiềm thức một số nhát gạn, nhưng vào lúc này, bên cạnh hẳn, có một chàng trai trẻ thì thầm: “Đủ, diễn cái gì mà diễn, mày sớm đã bị đuổi ra khỏi Lâm Gia rồi, bây giờ chỉ là một con chó không có nhà đề về mà thôi.”
Đường Thành Hồng mới phản ứng lại được, phải rồi, Lâm tử Minh không phải là nhị thiếu gia của Lâm Gia nữa, chỉ là một con chó không có nhà đề về, có cân thiết phải sợ Lâm Tử Minh không? Hơn nữa, bây giò là thế giới : của đại thiếu gia Lâm Tử Hào, với sức mạnh của Lâm Tử Hào chắc chắn sẽ không sợ Lâm Tử Minh.
Hiểu được những điều này, hắn ta lập tức tỉnh lại, quét hết nỗi sợ hãi, kinh hoàng lên mặt mình, thay vào sự kiêu ngạo và khinh bỉ, ” Fu* ckl Mày chỉ là một con chó bị đuổi ra khỏi Lâm Gia mà thôi, lại còn mơ mộng tao sẽ gọi mày một tiếng nhị thiêu gia?”
Khi Đường Thành Hồng nhìn thấy Lâm Tử Minh, đúng là hắn ta đã rất sợ, dù sao đi nữa Lâm Tử Minh trước đây. rất là uy phong, có thể ổn định ngôi trên đâu Lâm Tử Hào, lúc trước hắn không có ít lần bị Lâm “Tử Minh bắt nạt.