Chương 403
Những người khác cũng giông như vậy, từng người từng người một tức giận với Lâm Tử Minh, như một nhóm quỷ dữ dưới địa ngục vậy, chỉ cần có một câu chì, thì sẽ nhảy thẳng vào cắn chết Lâm Tử Minh.
Ánh mắt của Lâm Tử Minh băng qua mặt những người họ hàng đó, hiện tại trái tim anh lạnh lẽo hơn bao giờ hết, sự lưu luyễn cuối cùng cũng đã bị cắt bỏ!
Lúc này, Lâm Tử Hào người vẫn luôn trầm mặc nãy giờ đã nói, Lâm Tử Minh, mày đủ rồi, không cần diễn kịch nữa, mày không nào có thê đem số tiền đó đi quyên góp hết được.”
Sau khi nghe những lời của Lâm Tử Hào, mọi người đêu bị sốc, rồi họ bắt đầu phản ứng lại, đúng vậy, hơn năm trăm tỷ nhân dân tệ, Lâm Tử Minh cũng không phải là đồ ngu, làm sao hắn ta có thể quyên góp một số tiền lớn như vậy?
Trách họ đã quá phần khích, bộ não của họ không đủ rõ ràng rằng, lại bị Lâm Tử Minh lừa dối.
Khi họ thấy nụ cười của Lâm Tử Minh, họ tin vào điều này nhiều hơn.
Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt họ cháy rực bởi sự đau đón, trong lòng đặc biệt ngại và xấu hồ, họ nguyên rủa Lâm Tử Minh hơn một trăm lần! Tên khốn này lại dám chơi đùa với chúng ta, tức chết mài Lâm Sơn Hà cũng phản ứng lại, vừa rồi hắn ta cũng đã bị Lâm Tử Minh lừa, bây giờ đang rất tức giận, nếu như không phải Lâm Tử Minh vẫn còn sự lợi dụng, hắn ta thực sự muốn giết Lâm Tử Minh ngay bây giờ!
“Ha ha, Lâm Tử Hào, vẫn là anh hiểu tội mà.” Lâm Tử Minh cười lớn, xong rồi anh mở điện thoại ra, gọi một sô để kiêm tra tài khoản của mình ngay tại chỗ, một giọng. nói rõ ràng và ngọt ngào đến từ người phát nói của điện thoại di động: “Xin chào, quý khách thẻ hắc kim VỊP thân yêu, tài khoản của bạn là năm trăm tám mươi chín tỷ, sáu trăm hai mươi vạn, ba ngàn không trăm ba mươi mốt chấm hai mươi lăm nhân dân tệ.
Tĩnh.
Hành lang lớn, ngay lập tức im lặng, tất cả mọi người đều nín thở, bộ não đột nhiên trông rỗng, rung chuông, trong bộ não đang lặp lại các thông tin mà người phát ngôn điện thoại vừa nãy nói!
Năm trăm tám mươi chín tỷ nhân dân tệ!
Cái này gần sáu trăm tỷ nhân dân tệ!
Cần phải biết rằng là lúc Lâm Trường Thiên đề lại cho Lâm Tử Minh chỉ có năm trăm năm mươi tỷ nhân dân tệ mà thôi, bây giờ mới qua bao lâu chứ, nó đã tăng lên gân sáu trăm tỷ rồi!
Cái này cũng thật là khoa trương mà, nếu tiền được đưa cho Lâm Gia, thì Lâm Gia sẽ như thế bay lên, tất cả thành viên của Lâm Gia có mặt ở có cũng sẽ được dưỡng âm.
Nên ngay lập tức, trong mát của tất cả mọi người ở đó đêu lộ ra những cặp mắt tham lam, bao gồm cả Lâm Tử Hào, đồng tử của hẳn thu lại không kiểm soát được hơi thở của hắn nhanh hơn rất nhiều.
Ánh mắt của Lâm Tử Minh băng qua tất cả các khuôn mặt, đặt biêu hiện của họ vào đáy mắt của anh ta, giờ anh trong lòng anh chỉ có có một nụ cười lạnh lùng.
Không biết ai đã nuốt nước bọt trước, tật cả mọi người đều nghe được, dần dần tỉnh lại, quay về hướng Lâm Tử Minh, làm gì cò có sự tức giận và thù hận lúc nãy,bây giờ chỉ còn Sự cuộng tín, vô cùng cuồng tín, như vậy giông như một con yêu tỉnh nhìn thây thịt Đường. Tăng, hận không thể nuốt chửng Lâm Tử Minh: Lâm Sơn Hà đã hồi phục tri thức trước, hắn dùng lực bóp lấy chân mình, lộ ra một nụ cười rực rỡ, sau đó quay ra nói với Lâm Tử Minh: “ Tử Minh à, những điều vừa xảy ra vừa nãy chỉ là hiểu lầm, mọi người đang đùa với cháu thôi.”
Những lời nói của hắn ta làm mọi người đồng ý, bọn họ quét sạch hết những sự phân nộ và cô ý vừa nãy đi, giờ tât cả đêu có một nụ cười rực rỡ, trở thành một chú chó husky vẫy đuôi lắc đầu , đủ mọi cách lấy lòng Lâm Tử Minh.
“Đúng vậy đúng vậy, chuyện vừa xảy ra chỉ là hiệu lâm thôi, Tử Minh rộng lượng hào phòng đừng có chấp nhật với chúng tôi.”