Chương 483
“Mày…”
Mã Long đã rất giận dữ, muốn đánh trả lại, hắn vốn là một người có tính cách ngõ ngược, lớn lên chưa từng bị ai đánh, tính tình có thể nói là kiêu ngạo và độc đoán, bây giờ Lâm Tử Minh lại tát hắn một cái, hắn ta rất khó chịu, nhưng cũng chưa kịp đánh trả, lại bị Lâm Tử Minh tát NT một cái bạt tai nữa.
Cái tát này còn nặng hơn cái lúc nãy.
Mã Long đã bắt đầu đánh trả lại nhưng hắn ta không phải là đối thủ của Lâm Tử Minh, hai ba lần sững sờ ra, biết rằng lần này hắn ta đã đá vào tắm thép rồi, vì vậy hắn ta nhanh chóng cầu xin sự thương xót: “ Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi sai rôi tôi sai rồi……..
Trong giọng nói van xin sự khoan dung, đã có tiếng khóc trong đó.
Tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy rất sốc khi họ thấy cảnh này, bắt khả thắng bại, Mã tững trong tay Lâm Tử Minh đi như một đứa trẻ, chỉ có thể bị hành hạ, không có khả năng kháng cự!
Nhất là với Ninh Vũ Ngưng, đã để lại ân tượng khó phai mờ trong lòng cô ta!
Lâm Tử Minh thấy rồi thì sẽ nhận, cũng không làm gì quá đáng quá.
“Sau đó, tôi còn thấy anh bắt nạt phụ nữ, tôi thầy anh một lần là đánh anh một lần.” Lâm Tử Minh nói bằng giọng của tiền bối, ” Có nghe thầy không?”
Mã Long bây giờ hoàn toàn sợ Lâm Tử Minh, nghe thấy lời nói của Lâm Tử Minh, cô của hắn ta co lại, trước mặt Lâm Tử Minh giống như cảnh đứa học trò nhỏ sợ thây giáo chủ nhiệm vậy, vội vàng gập đâu nói: “Nghe thầy rồi, nghe thây rôi, sẽ khỗng bao giờ dám làm thế nữa!”
Lâm Tử Minh quay lại nói với Hiệp Phiêu Dương và những người khác: “Không sao đâu, chúng ta quay lại ăn tôi thôi.”
Đám người Hiệp Phiêu Dương vẫn chưa tỉnh táo lại, chuyện vừa rồi xảy ra đôi với bọn họ còn rât bội phục, nhất là Diệp Phiêu Dương, lãn ta biết rõ thân phận của Mã Long, là công tử của tập đoàn Côn Luân nên không dễ dàng bị chọc như thế đâu.
Bây giờ Lâm Tử Minh đánh Mã Long như thê này, cũng tương đương như tát vào mặt Mã Khai Vũ, với tính cách của Mã Khai Vũ hắn sẽ không hiền lành mà từ bỏ đâu!
Miệng hắn động đậy, muốn nói gì đó, nhưng cuôi cùng hãn ta đã không nói ra.
Hăn ta tin răng một người ở trình độ của Lâm Tử Minh phải có cách làm việc của riêng mình, sẽ không chỉ dựa vào sở thích của riêng mình, Lâm Tử Minh rõ ràng đã biệt được thân phận của Mã Long vậy mà vẫn dám N bảo cho Mã Long một bài học như Vậy, thế có nghĩ là Lâm Tử Minh đang cậy quyền cậy thé! : Dần dần đầu óC hắn ta tỉnh táo lại, hắn ta nghĩ đến bói cảnh của Lâm Tử Minh, Lâm Tử Minh đến từ Lâm Gia, thế thì chắc chắn anh không có sợ Mã Khai Vũ rồi.
Sau khi quay lại phòng, bầu khí thay đổi ngay lập tức, bọn họ không nói chuyện, bọn. họ đều nhìn Lâm Tử Minh với đủ các loại biểu hiện.
Lâm Tử Minh vừa rồi chỉ uống: rượu, không được ăn chút gì, vừa nãy còn hoạt động một chút, giờ bụng anh hơi đói rồi, cũng không khách sáo, anh bắt đầu ăn nhanh, l đầy dạ dày trước rồi nói sau.
Rất nhanh anh phát hiện ra không đúng lắm, ngắng đầu lên nói: “Sao mọi người không ăn đi? Nhìn tôi làm gì? Có gì trên mặt tôi à2”
Hiệp Phiêu Dương mau chóng rót rượu cho Lâm Tử Minh, vẻ mặt có hơi do dự hỏi: ” Chủ tịch Lâm, anh vừa đánh Mã Long, không sợ bố hắn Mã Khai Vũ trả thù sao?”
Lâm Tử Minh nói với một nụ cười: “Anh nghĩ tôi có nên sợ Mã Khai Vũ sao?”
Hiệp Phiêu Dương, j. chóng chóng chóng läc đâu nói: “ Không không không, tôi không có ý đó, chỉ là Mã Khai Vũ là chủ tịch của tập đoàn Côn Luân, tính cách thích ghi hận, tôi sợ chủ tịch Lâm sau này sẽ chịu thiệt thòi.”
Những điêu này tật nhiên là Lâm Tử Minh hiệu rõ, Mã Khai Vũ là chủ tịch của tập đoàn Côn Luận, thực lực không nhỏ, nhưng mà với Lâm Tử Minh mà nói thì lại không không có gì cả. Đầu tiên, anh cũng không muôn đánh nhau với Mã Long, dù gì cũng là một người không thích thể hiện, với tình hình vừa rồi mà nói Mã Long đã ngồi lên đầu anh rồi, nếu như còn không đánh trả sẽ bị Mã Long sỉ nhục, với thân phận của anh mà nói, chắc chắn không thể chịu nỗi được.