Chương 451
Hàn Tuyết Phân nhìn thấy họ sắp. rời đi, lập I0 ngăn họ lại, vui vẻ nói: Chị dâu, không phải chị cũng muốn mua biệt thự sao? Sao lại đi rồi?
Không phải là thật sự không mua nổi chứ?”
Liễu Tô Hồng nhịn không nỗi nói : ‘ Ai nói chúng tôi mua không nỗi, chỉ là hôm nay chúng tôi không mua ngày mai đên mua không được như? Mây người quản được à.”
Sở Huyện không nói không thương tiếc: “ Ha ha, bác gái, mua không nồi chính là mua không nỗi đó, lại còn lắm lý do như vậy. Cũng đúng thôi vịnh Du Long là khu biệt thự cao cấp nhất trong thành phố Hoa, cũng không. phải là ai cũng có thê mua được.”
Câu nói này rât khó nghe, Sở Phi nghe xong sắc mặt cũng không được tột, siệt chặt răng, vốn dĩ tân trạng cô vẫn rất tốt, cho dù Hàn Tuyết Phân và SỞ Huyện có như thế nào đi nữa cô ây cũng không có quan tâm, nhưng khi Lâm Tử Minh xuât hiện Ủì tâm trạng cô lập tức SỤP ¡ đồ, phiên phức nói: Không phải mây người muôn nhìn thây tôi bẽ mặt sao? Chúng tôi thật sự là mua không nồi, như thế cũng có sao chứ?”
Mắt cô có hơi đỏ.
Rồi cô đột ngột quay đi, định đi ngay khỏi đó.
Hàn Tuyết Phân và Sở Huyên nhìn nhau, họ cực kỳ đắc ý, giống như là người chiến thắng.
Tuy nhiên, vào lúc này, một tiếng nói lớn vang lên, “Ai nói chúng tôi mua không nồi?”
Là Lâm Tử Minh.
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đêu ở trên người anh.
Người đang muốn một bước lớn dời đi Sở Phi nghe được những lời này, đột nhiên người cô run lên một chút, giọng của Lâm Tử Minh hình như đã đem những lời trong lòng cô thốt ra vậy.
Liễu Tô Hồng đã rất sửng sốt, cô ta quay nhìn, lại thấy Lâm Tử Minh đang bước đến đó, trên mặt nở nụ cười tươi nói lại một lần nữa: “ Ai nói là chúng tôi không mua được chứ? Chỉ là một cái biệt thự ở vịnh Du Long thôi màI”
Chỉ là một biệt thự ở vịnh Du Long mà thôi!
Câu nói này cũng thật là quá ngạo mạn!
Không chỉ có Hàn Tuyết Phân và Sở Huyện mà còn những người xem xung quanh họ đêu không có ấn tượng tôt với Lâm Tử Minh, họ nghĩ răng Lâm Tử Minh cũng thật là quá kiêu căng.
Bọn họ. có thể tới vịnh Du Long để mua những căn biệt thự, nhưng cũng có một dạng thế chấp, nói ra những lời chỉ là một biệt thự ở vịnh Du Long mà thôi đó, họ không có một giọng nói lớn như vậy. Hơn nữa, theo quan điểm của họ, Lâm Tử Minh tin mặc bộ đồ bình thường và đi một đôi giày hai ba trăm nhân dân tệ, cả người chỉ giống một trong những người kiêm lương. bình thường, người như thế này có thê mua được một biệt thự ở vịnh Du Long, có đánh chết họ cũng không tin điều đó.
“Ha ha ha ha ha, giọng điệu thật lớn, giông như anh, đầy chẳng phải là không thèm để vịnh Du Long trong mắt sao? Theo như anh nói, anh là người giàu nhất trong hàng vạn phú gia hay sao?” Vương Vinh Mẫn lập tức nói †o.
Bây giờ hăn ta càng lúc càng nhìn Lâm Tử Minh không thoải mái, dù là cùng tuổi nhưng hắn ta là người thành công đổi với người vô dụng như Lâm Tử Minh, từ trong đáy lòng hắn ta rất xem. thường anh, lại còn chưa kể có mối quan hệ với Sở Phi.
Lời nói của hắn ta được nhiều người chấp nhận và họ đều đang bắt đầu nhạo báng.
“Phải rồi, chỉ là cái lá thôi ở đó giả vờ cái gì.”
“Thật sự không biết trời cao đất dày, lại còn dám lớn giọng, nói chỉ là khu biệt thự ở vịnh Du Long?”
“Tôi nghĩ người đàn ông này là một thằng hè, đã làm ầm lên, nêu như nhìn hắn ta như vậy, đúng là một người giao hàng.”
“Người giao hàng là quá cao với hắn ta, tôi nghĩ hãn ta là người chuyển gạch xây dựng.”
Nhiều người bắt đầu cười nhạo Lâm Tử Minh, một sự thù địch lớn đối với Lâm Tử Minh.