Chương 630
Những người khác lại càng không chịu nồi, nhất là với các thành viên của Bắc Thiên Hội, trong tâm trí họ, như có bão giông cuỗn cuộn, một tên đại ma thần vóc dáng khổng lồ đủ sức che trời xuất hiện, khiến mắt họ tối sầm, như thể tầm nhìn đã bị chặn lại.
Cả bọn Từ Hoa ai nây sững sờ, ngắn người nhìn Lâm Tử Minh, hoàn toàn không ngờ răng Lâm Tử Minh lại có lúc khí thê ngút trời như vậy.
Thế nhưng, khí thế của Lâm Tử Minh cũng ‹ chỉ thoáng qua trong một giây rồi biến mắt, khi mọi người mở mắt nhìn lại thì phát hiện Lâm Tử Minh vẫn là Lâm Tử Minh khiêm nhường -hoàn toàn không nồi bật đó.
Sự tương phản mạnh mẽ này khiến tất cả bọn họ đêu cho rằng vừa rồi phải chăng là ảo giác.
Chỉ có Nghiêm Sắm đứng phắt dậy, nhìn Lâm Tử Minh trân trôi: Được đấy, thì ra còn là dân luyện võ, biết chút công phu, chẳng trách dám tới tận Bắc Thiên Hội bái Mã Đầu! Hay lắm, là tôi đã nhìn nhằm!”
Vương Vệ Quý mơ màng không hiểu chuyện gì xảy ra, chủ tịch thành dân học võ từ khi nào? Sao hắn không hay biết?
Lâm Tử Minh cười không đáp, hiện giờ anh đã xác định được Cô Hán Xinh không có mặt ở đây, Có Huyền cũng không, vậy. thì anh chẳng cân gì phải che giâu, cứ làm loạn cái chỉ nhánh này của Bắc Thiên Hội lên rồi tính.
Anh đã nghĩ thông suốt, dù gì anh và Có Hán Xinh cũng đã gây thù chuốc oán với nhau, gần như không có khả năng hòa giải, vậy thì anh chẳng ngại gì mà không càn rỡ thêm chút nữa, trực tiếp khiến người của Bắc Thiên Hội ghi nhớ tên anh!
Theo như lời của Đào Tam j -Nương,Bắc Thiên Hội là một thực thể không mây thân thiện, khuyên anh cân đê phòng. Bắc Thiên Hội này, tốt nhất đừng đôi đầu với họ. Nhưng Đào Tam Nương không hề hay biết sự tồn tại của tổ chức La Thiên, nghĩa là chỉ chứng tỏ được một sự thật rằng tổ chức La Thiên lớn mạnh hơn Bắc Thiên Hội không biết bao nhiêu lần thì mới xảy ra tình Thông như thế.
Khi mà sớm muộn gì anh cũng sẽ tuyên chiến với tổ chức La Thiên, nếu lúc này ngay đến Bắc Thiên Hội này anh cũng không đánh bại được thì lây gì để đấu với tổ chức La Thiên?
Trước đây anh vẫn ở cảnh giới đỉnh cao, phải làm rất nhiều việc kín đáo, nhưng hiện tại đã ở cảnh giới tiên thiên, còn dùng Tiên Túy Đan thượng hạng đề đột phá, mạnh hơn hẳn cảnh giới tiên thiên thông thường, anh đã có thực lực như thê thì kín đáo là hoàn toàn không cần thiết, chí ít vào lúc này ở nơi đây, anh không cân khiêm nhường.
“Đại Hùng, lên, không cần nề nang, đánh cho hắn tàn phê!” Nghiêm Sâm ra lệnh, giọng nói uy nghiêm, đây sát khí, nhiều người có mặt lúc đó đều rọn tóc gáy, biệt phen này Nghiêm Sâm đã thực sự tức giận.
Vương Vệ Quý run cầm cập, sợ hãi tột độ, hắn không thể nào ngờ sự việc lại sinh sôi nảy nở đến nước này. Nếu biết trước thì dù có cho hắn một trăm lá gan cũng không dám đi cùng Lâm Tử Minh tới.
Bắc Thiên Hội này khó nhằn thế nào hắn hiểu rất rõ, một chút bắt, cần thôi là bất cứ lúc nào cũng có thể thí mạng mình vào đó.
Hiện giờ hắn càng lúc càng trách oán Lâm Tử Minh, gã ngông cuông tự đại này đã làm hắn liên lụy theo, chết tiệt!
Ánh mắt Đại Hùng thoáng chốc trỏ nên đỏ ngâu, chẳng chịt tia máu, nắm đấm siêt chặt, vặn vẹo cổ, cả người chỗ nào cũng phát ra tiếng kêu răng rắc, nghe mà rợn người, nghĩ thôi cũng đủ biết một quyền gã đánh ra, Lâm Tử Minh sẽ bị knock-out bất cứ lúc nào.
Còn chính đương sự Lâm Từ Minh lúc này vẫn có thê nở nụ cười tươi, lắc lắc ngón tay với Đại Hùng, nói: “Anh không ‹ được, yêu quá, không đỡ nỗi một quyền của tôi, đề người lợi hại hơn lên đánh với tôi thì hơn.”
Ngông nghênh!
Phô trương!
Ngang ngược!