CHƯƠNG 295
Hắn không suy nghĩ gì nhiều nữa, gào thét, quay lại và chạy.
Nhưng đến bấy giờ, hắn có thể chạy như?
Lâm Tử Minh hứ lên một tiếng, liền đuổi kịp hắn, từ sau lưng hắn túm tóc hắn dùng lực kéo hắn ta lại.
“Ahl Đau: đau đau…”
Hoàng Văn Hoa hét như một con heo kêu thảm thiệt, hai chân bay lên trên không, rỗi sau đó rơi sâu xuông đất. – Lâm Tử Mi dẫm lên người hắn đè hắn ta xuống mặt đất, không chế hắn ta, đôi mắt anh ta rạng rỡ với kinh hoàng nhìn chằm chằm vào hắn, “Mày vẫn còn ước nguyện gì?”
“Đừng mà!” Hoàng Văn Hoa bị dọa đên hoang mang, mặt không còn tí máu nào nữa, run rẫy, tâm lý sợ hãi , khóc òa lên, ˆ ° Xin xin anh đừng giết tôi! Xin anh đó! Tôi có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, anh cần bao nhiêu tiền!
Tôi đều sẽ đưa cho anh!”
Lâm Tử Minh không trả lời, tiếp tục đạp lên cổ họng của Hoa Văn Hoa, trực tiếp làm cho cô hõng của Hoàng Văn Hoa gãy ra.
Hoàng Văn Hoa lúc này sợ đái ra quân, dùng lực đánh vào chân Lâm Tử Minh nhưng nó không có tác dụng.
Bấy giờ hắn vô cùng hồi tiếc, nếu hắn biệt chuyện này sẽ xảy ra, đánh chết hắn cũng không dám có ý nghĩ với Sở Phi.
Hắn cảm thấy cổ họng của hắn sắp đứt ra rồi, nó đau đớn vô cùng, hán không thê thở được nữa nôi.
Vào lúc này, từ bên cạnh chiếc xe, có tiếng ồn vang lên, Sở Phi ở bên trong đập cửa xe, thu hút sự chú ý của Lâm Tử Minh.
Sở Phi bị cột tay chân, nằm ở ghế sau, cố gắng gượng lên dùng đâu đập vào cánh cửa.
Bởi vì chất cách âm của chiếc xe rất tốt, cô ở bên trong không nghe thấy gì hết, chỉ nghe được hình như bên ngoài đang đánh nhau, làm cô rát sợ hãi.
Sức đè của Lâm Tử Minh đột nhiên giảm đi rất nhiều, Hoàng Văn Hoa lợi dụng cơ hội đó, hắn CÔ găng dùng hết sức bình sinh cuối cùng của mình hắt Lâm Tử Minh ra , rồi đửng lên liều mạng chạy.
Lâm Tử Minh không đuổi theo, nhưng anh ta không tha cho Hoàng Văn Hoa, anh nhặt một hòn đá lón lên ném vệ hướng chạy của Hoàng Văn Hoa, trúng vào gáy hắn, bốp một tiếng, Hoàng Văn Hoa lại kêu lên thảm thiết, ngất đi, không biết sóng chết ra sao.
Hít một hơi thật sâu , Lâm Tử Minh quay lại xe, mở cửa xe ra…….
Sở Phi chưa từng cảm thấy bắt lực như thế này.
Tay cô chân bị trói lại, hoàn toàn mắt đi khả năng chống cự.
Khả năng cách âm trong xe tốt đến mức cô không thể nghe rõ âm thanh bên ngoài , chỉ có thê nghe thấy ai đó đang nói chuyện, cãi nhau. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Loại cảm giác không biết rõ này thường là cực hình lớn nhất, cô cảm thấy như mình sắp phát điên vậy.
Thời gian trồi qua, cô càng lo lắng và tuyệt vọng, càng cảm thấy bị dày vò.
Cô thật sự hồi hận vì mình quá ngấy thơ, tin vào lời nói vu không của tên súc sinh Sở Hạo, làm cho bản thân gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm như Vậy.
Cô có thể tưởng tượng được, đến lúc đó Hoàng Văn Hoa sẽ đối xử với cô như thê nào, hắn chắc chắn sẽ quay video lại tất cả những gì xảy ra.
Một khi đoạn video được tung lên mạng, cuộc đời cô xem như bị hủy rồi.
Bấy ‹ giờ, cô thật sự hy vọng răng ai đó sẽ đến để cứu cô, ngay cả khi cái giá phải trả là phần còn lại của cuộc đời cộ, cô cũng băng lòng. Nhưng cô biết rằng hy vọng này thật sự rất mong manh.