Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61

Đem những tên này đều chế ngụ, Lâm Tử Minh phía sau mặt nạ mới thở dài một hơi, hướng Sở Phi đi qua, đem áo khoác của mình cởi ra, choàng lên người cô, dìu Sở Phi lên, trầm giọng hỏi “Cô vẫn ổn chứ?”

Sở Phi lúc này đã không chịu nổi, dược thuốc trong người mạnh mẽ chạy loạn khắp cơ thể, nếu không phải cô cố gắng áp chế, lúc này lại nhịn không nổi mà phát ra âm thanh.

Hiện tại, thân thể cô không chịu nổi nữa rồi, hô hấp dồn dập, hai chân như nhũn ra, thân thể mất đi sức lực, liền ngã vào trong lòng Lâm Tử Minh.Lâm Tử Minh cũng nhanh ôm lấy cô, không để thân thể cô ngã sấp xuống.

Thân thể Sở Phi mềm mại, cả người đều dính lên cơ thể hắn, hơn nữa thân nhiệt nóng bỏng, tựa như phát sốt, khiến cho Lâm Tử Minh tâm không khỏirung động. xao động mà đúng lên.

Trên người Sở Phi lúc này phát ra mùi hương cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, không chỉ thân thể như nhũn ra, mà ánh mắt còn mơ màng, tràn ngập mùi vị hormone, từng phút từng giây đều kích thích Lâm Tử Minh.

Bất quá, Làm Tử Minh càng nhiều hơn chính là cảm xúc phẫn nộ, Trương Diệu Đông tên khốn khiếp không bằng chó này, dám đối với Sở Phi ra tay như vậy. Đồng thời cũng đối với Sở Phi nén giận, bản thân đã khuyên bảo qua cô, cô lại không nghe, kết quả còn bị hạ thuốc.

“Chủ Chủ tịch cảm….cảm ơn anh…”. Sở Phi phát ra âm thanh đều như dang run rẩy, mất đi nhiều sức lực, lúc này ánh mắt lại càng mơ hồ mà mê ly. Không hay nhất chính là, thân thể của cô còn mất kiểm soát mà dính lấy Lâm Tử Minh, hơn nữa còn vô ý giãy dụa muốn đứng lên.

Loại tình huống này làm cho biểu tình của Lâm Tử Minh càng nghiêm trọng, Sở Phi đây chính là không khống chế được nữa, vội vàng bế cô đến bệnh viện, bằng không liền không xong!

Hắn mở miệng nói: “Đem này đảm người đều bắt lại, đưa đến đồn cảnh sát đi, để cho pháp luật trừng phat bon ho.”“Vâng. Chủ tịch!”. Đứng đầu đám người áo đen cùng kinh nói.

Trương Diệu Đông không phục địa mắng: “Mày là ai ! Vì cái gì cùng với ta đối nghịch, lão tử trêu chọc người sao ?Bảo tên đi, xem lão tử không giết chết người.

Ba một tiếng, một bạt tai nặng nề xuất hiện trên mặt Trương Diệu Đông, trực tiếp cho hắn hộc máu, đầu óc cũng bị đánh đến mơ hồ.

“Câm miệng!Chết đến nơi, ngươi còn dám kiêu ngạo?Chủ tịch của chúng ta bóp chết ngươi, liền giống như bóp chết một con kiến.”Người áo đen lạnh lùng mắng.

Trương Diệu Đông ăn phải mộtcái tát, hắn nhất thời liền tỉnh ra, những người này cư nhiên là gọi hắn Chủ tịch, như vậy xem ra, tên mang mặt nạ hề này thân phận không đơn giản a! Hơn nữa khi hắn nhìn thấyông chủ Kim long đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt thấp thỏm không yên, không dám tiến vào.Thấy một màn như vậy, sắc mặt Trương Diệu Đông càng thêm địa tái nhợt, ý thức được lần này đã chạm phải người không nên chạm vào.

Chính là hắn cũng không rõ, Sở Phi khi nào thì nhận thức được với nhân vật như vậy?Lâm Tử Minh dìu Sở Phi đi ra, quay đầu lại với đám người áo đen nói: “Đem bọn họ toàn bộ đến cảnh sát đi, nếu bọn họ không bị trừng phạt, tôi bắt các người hỏi tội!

Nói xong, hắn liền dìu Sở Phi, cũng không quay đầu lại liền rời đi. Đi không được hai bước, Sở Phi bắt đầu không khống chế được, miệng còn một bên lẩm bầm: “Cho ta, cho ta…”. Nhất thời Lâm Tử Minh sắc mặt đại biển.

Sở Phi nôn ra thứ chi đó giống như màu xanh , bị phun lên cổ Lâm Tử Minh, khiến cho Lâm Tử Minh trong một lúc cơ bắp anh lập tức bị co lại.

Có trời mới biết được Sở Phi như thế này hấp dẫn như thế nào, nếu như không phải là Lâm Tử Minh kịp thời đến nơi thì Sở Phi đã bị tên súc vật Trương Quốc đó làm ô uế

Nghĩ đến điều này, Lâm Tử Minh cảm nhận được một nỗi sợ kéo dài.

Ở đây có quá nhiều người, anh nhanh chóng lấy cái áo khoác ngoài của mình chặn mặt của Sở Phi lại , nói với người bên cạnh nói: “Lập tức sắp xếp cho tôi một căn phòng, đem cho tôi ít nước đá và cái khăn tắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK