Chương 632
“Hỗn láo!” Nghiêm Sắm quát lớn: “Anh tưởng luyện chút công phu mèo cào là có thê vô địch thiên hạ à? Tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng!”
Tiếp đó, Nghiêm Sám gọi liền mấy _ cao thủ võ công cao cường cùng đối phó với Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh sốt ruột bảo: “Tôi thấy các anh không cân rác rối thế đâu, xông, cả lên đi, tôi hạ gục hết một lượt.”
Tất cả đồng loạt xông lên, hạ gục một lượt.
Câu này nói ra dễ, nhưng để thực sự làm được thì khó ngang lên trời.
Chưa kể đến người quản lí chi nhánh Bắc Thiên Hội là Nghiêm Sắm với thực lực đỉnh cao, thì có mặt tại đó còn hơn mười thành viên Bắc Thiên Hội, ai cũng là cao thủ hàng đầu, nếu thực sự đồng loạt xông lên thì nguyên chiếc xe tăng cũng tan tác.
Trong mắt họ, từ “ngông nghênh” đã không còn đủ đề miêu tả Lâm Tử Minh, mà phải là coi trời bằng vung, tự tìm đường chết.
Lúc này, mọi thành viên Bắc Thiên Hội đều nỗi Ì xung lên, ai nấy lửa giận ngút trời, sản sàng chà đạp Lâm Tử Mình đến chết cho hả, Bắc Thiên Hội của họ xưa nay hoành hành ngang – ngược, chỉ có họ được quyền ỨC hiếp kẻ khác, nào như bây giờ bị người ta đến tận nơïi sỉ nhục thề này.
Vương Vệ Quý đã sợ lúc cả người, đầu óc trồng rồng, hắn, không còn nghĩ ra được từ nào đề miêu tả sự: liều lĩnh tìm đường chết của Lâm Tử Minh nữa. Đứng trong địa bàn của Bắc Thiên Hội, đã không cúi đầu thì thôi, lại còn dám hung hãng xắc láo “như thế, đòi khiêu chiến với cả Bắc Thiên. Hội, phen này chọc phải tổ ong bầu rồi.
Đám Từ Hoa người nào người nấy dựng tóc gáy, nghệt ra nhìn Lâm Tử Minh, không thê nào hiểu được Lâm Tử Minh muôn làm gì nữa, đã là ông chủ lớn của một công ty rôi, có đến nỗi phải tìm cái chết như vậy không?
Từ tận đáy lòng, họ không cho rằng Lâm Tử Mình đủ bản lĩnh để có thê đơn thương độc mã chống lại cả đám người của Bắc Thiên Hội, nhất là gã Nghiêm £ Sắm ~ một sự tồn tại tầm cỡ khủng bồ kia.
“Được thôi được thôi!” Nghiêm Sắm giận quá hóa cười, nói lớn: “Hay cho anh thanh niên quật cường, chơi ngông đến mức đòi tay đôi với bao nhiêu người của Bắc Thiên Hội đây?
Được, tôi sẽ cho anh toại nguyện!”
Sau đó, hắn lên tiếng lệnh cho các thành viên Bắc Thiên Hội vây lấy Lâm Tử Minh, Nghiêm Sắm trừng mắt nhìn anh, nói một lần nữa: “Họ Lầm kia, bây giờ anh quỳ xuống van xin tôi, chia cho tôi một nửa cô phần của công ty truyền thông Tử Quỳnh không hoàn lại, tôi có thể cân nhắc tha cho anh.”
Lâm Tử Minh chỉ dùng một ngón tay giữa đề hồi đáp, thêm một lần nữa làm hắn giận tím người, ra lệnh cho các cao thủ của Bắc Thiên Hội cùng một lúc tân công Lâm Tử Minh.
Thoáng chốc, Lâm Tử Minh như đứng giữa tâm bão, gánh chịu áp lực cực lớn, giât phút nào cũng có thể tan nát.
Nhìn cảnh tượng này, một Từ Hoa trước giờ kiêu căng ngạo mạn cũng không tránh được tỏ ra SỢ hãi, nếu hãn đứng ở vị trí của Lâm Tử Minh lúc này, e là không chống đỡ nổi đến một giây.
Đối mặt với đòn tống tấn công của mười mấy cao thủ của Bắc Thiên Hội, Lâm Tử Minh sừng sững không lay động, khoảnh khắc cú đậm đầu tiên giáng tới, anh mới bắt đầu nhúc nhích.
Không một động tác nào dư thừa, chỉ đơn giản dùng bạo lực chồng lại bạo lực, một quyền xuất ra nhằm thẳng vào nắm đấm của chính đối phương.
Chỉ nghe thây tiêng va chạm mạnh, theo sau đó là tiếng kêu đau đớn thảm thiết, đối phương giật lùi về sau, _cách tay bị Lâm Tử Minh đánh trật khóp.
Còn Lâm Tử Minh không chút hư hao, ngay cả biểu cảm cũng không mảy may thay đồi, ngay tức khác anh không dừng lại, đứng yên tại chỗ, tung một cú đá hậu, một cao thủ tầm cỡ bậc thầy xông từ phía sau tới bị đạp trúng bụng, phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, văng mạnh lên bức tường phía sau, lúc trượt xuống đã mắt khả năng hành động.
Mới một giây, Lâm tử Minh đã giải quyết được hai đối thủ, có thê nói là cực nhanh, gần ngang bằng tốc độ tia chớp, dễ như bẻ cành khô.